Hạ Thiên tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bị giữ chặt tay.
Người đàn ông này có chút xấu hổ, sau đó hắn nở nụ cười áy náy:
– Xấu hổ quá, xin hỏi tiên sinh, anh có thể lấy ra hai trăm ngàn không? Nếu có thì nên giúp anh trai này, người ta đang cần tiền cứu người.
– Hai trăm ngàn mà thôi, tất nhiên tôi có.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Đáng tiếc là tôi sẽ không ngu như vậy, hai trăm ngàn bỏ ra mua một cái chén vứt đi sao?
– Tiên sinh, anh cũng thấy rồi đấy, vừa rồi có người tình nguyện bỏ ra ba trăm ngàn nhưng không mang theo tiền, bây giờ cậu mua nó, chưa đến nửa giờ sau sẽ thu lời một trăm ngàn, tiền kiếm được quá dễ dàng.
Người đàn ông này bắt đầu làm thuyết khách cho người đàn ông trung niên kia.
– Một đám lừa đảo, thật sự quá đáng ghét, mặc kệ các người.
Hạ Thiên không có hứng thú nói nhảm với đám người này, vì vậy hắn nói xong thì xoay người muốn bỏ đi.
Hành động này của Hạ Thiên trực tiếp vượt qua dự đoán của nhiều người. Người đàn ông trung niên chợt ngẩn ngơ, sau đó giống như tỉnh ngộ, hắn chạy theo Hạ Thiên rồi nói:
– Tiên sinh, tôi xin anh, xin anh cứu con gái của tôi… ….
– Lừa đảo chết tiệt, cút ra.
Hạ Thiên vung tay, người đàn ông trung niên lùi ra phía sau vài bước, hắn đặt mông ngã xuống đất, đồng thời còn có một tiếng vỡ trong trẻo vang lên, thứ được gọi là cái chén bảo vật đã rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Người đàn ông trung niên chợt sững sờ, ngay sau đó bắt đầu gào rống lên:
– Bảo bối của tôi, con gái của tôi, xong rồi, tất cả xong rồi… ….
Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán, hắn quyết định đến tiệm sách tìm Tống Ngọc Mị, ít nhất cũng tốt hơn đứng đây nhìn đám lừa đảo diễn trò. Đúng là không có biện pháp, ai bảo hành động lừa đảo của đám người này quá kém.
– Đứng lại.
– Không được đi.
– Đánh vỡ bảo bối của người ta mà muốn đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu.
Vài người chạy theo Hạ Thiên, bọn họ vây quanh người hắn, người nào cũng tỏ ra cực kỳ căm phẫn.
– Này, cút hết cho tôi, nếu không sẽ cho tất cả ăn đòn.
Hạ Thiên bất mãn nói.
– Ơ, còn muốn đánh người sao? Chú mày không phải quá kiêu ngạo đấy chứ?
Một người phụ nữ trung niên chặn ngay trước mặt Hạ Thiên:
– Mày đánh vỡ bảo bối của người ta mà không chịu bồi thường, hơn nữa còn muốn đánh cả những người muốn đứng ra chủ trì lý lẽ sao? Mày đánh tao thử xem? Mày dám đánh tao, mày đừng hòng ra khỏi khu phố cổ này…Á… ….
Hạ Thiên tung một cước đạp bay người phụ nữ trung niên.
– Tôi ghét nhất chính là đám lừa đảo chết tiệt, đáng lý ra hôm nay tôi sẽ mặc kệ các người, nhưng các người cứ bâu lấy tôi làm phiền, đúng là cần ăn đòn.
Hạ Thiên tức giận nói.
– Mày nói ai là người lừa đảo? Mày đánh người thì còn lý lẽ gì nữa…Á… ….
Cũng có vài người bắt đầu chỉ trích, bộ dạng giống như muốn ra tay.
Hạ Thiên đã mất kiên nhẫn lập tức không nói hai lời, hắn dứt khoát đạp mỗi người một cước, hắn đạp ngã đám người này xuống đất. Sau đó trên mặt đất đã có bốn năm người nằm la liệt, một lúc lâu sau cũng không đứng lên được, chỉ có thể đau khổ rên rỉ.
– Có ai không, cứu mạng, có người nhẫn tâm gian ác, có người muốn đánh chết người… ….
Người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn ngồi khóc dưới đất chợt lớn tiếng gào rống, động tĩnh bên này làm cho khá nhiều người chú ý, bây giờ người đàn ông gào lên lập tức làm cho hơn chục người chạy đến.
– Chính là hắn, người này đánh vỡ vật tổ gia truyền nhà tôi, tôi định bán đi để cứu mạng con gái, vừa rồi đã có người tình nguyện mua với giá ba trăm ngàn. Nhưng bây giờ hắn phá vỡ cái chén của tôi, cũng không thể nào bán đi được nữa, bây giờ kẻ này còn ra tay đánh người… ….
Người đàn ông trung niên chỉ vào Hạ Thiên rồi tức giận kể tội.
Đáng tiếc là người đàn ông trung niên này lại lên tiếng kể tội Hạ Thiên, vì vậy hắn lách mình đến trước mặt và đá một cước lên người làm người này ngã lăn xuống đất, sau đó tiếp tục đấm đá. Người đàn ông trung niên bị đá cho quay cuồng, hơn nữa Hạ Thiên còn vừa đá vừa mắng:
– Tên lừa đảo chết tiệt, tôi đã mặc kệ ông, nhưng ông cứ chọc vào tôi. Chưa nói đến vấn đề ông cầm một cái chén trời ơi nói là bảo bối, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến sống chết của con gái, trưa nay ông đã ăn tổ yến nhưng bây giờ đến đây giả nghèo sao? Nhưng tên ngu ông chọc vào tôi làm gì? Cần ăn đòn sao? Nếu đã cần ăn đòn thì tôi cho ông thỏa mãn.
– Á…Cứu mạng…Á… ….
Người đàn ông trung niên bị Hạ Thiên đá lên người mà liên tục kêu thảm thiết cầu mong có người cứu mạng, đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy không ổn. Con bà nó thằng này là ai? Làm sao biết giữa trưa hắn ăn yến xào? Không phải là người quen đấy chứ? Nhưng hắn nhớ hình như mình chưa từng gặp qua người này thì phải?
Người đàn ông trung niên này rõ ràng không ngờ, hắn chỉ nói một câu đầu tiên thì Hạ Thiên đã biết là lừa đảo. Một người là nghèo thật hay giả vờ, với ánh mắt của Hạ Thiên thì nhìn ra rất dễ, người này tuy có vẻ tiều tụy nhưng thực tế chỉ là hóa trang, Hạ Thiên chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra. Còn nữa, người này ăn cơm xong còn chưa kịp súc miệng, mùi yến xào vẫn còn rất đậm.
Dù hạ thiên trước kia cảm thấy ăn yến xào chỉ là bình thường, nhưng sau khi xuống núi thì hắn biết một sự kiện, đó chính là những thứ này thường rất mắc mỏ, người nghèo tuyệt đối sẽ không thể ăn được. Hắn vốn rất ghét đám lừa đảo nhưng đến bây giờ mới ra tay xem như là kỳ tích.
– Đừng đánh, chuyện gì cũng cứ từ từ.
– Thế nào lại như vậy? Điều này hơi quá đáng.
– Quá kiêu ngạo, vì sao cảnh sát còn chưa đến?
Mọi người đều chỉ trích Hạ Thiên, nhưng chẳng ai dám tiến lên ngăn cản, mãi đến lúc cuối cùng mới có người hô lên:
– Dừng tay.
Đáng tiếc là Hạ Thiên đã bực bội, hắn hoàn toàn không có ý muốn dừng, vì vậy vẫn đá người đàn ông trên đất, người khốn khổ kia bị đá đến mức điên cuồng.
– Bảo cậu dừng tay, có nghe rõ không?
Lại một tiếng quát vang lên, người quát tháo chính là một người đàn ông trung niên đeo kính hơn bốn mươi, trên tay còn có một cặp tài liệu.
– Cút ngay, đừng làm phiền tôi.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên đeo kính:
– Nếu không tôi đánh cho bây giờ.
– Đúng là buồn cười.
Người đàn ông trung niên đeo kính có vẻ rất tức giận:
– Cậu còn biết nói lý lẽ không? Sao? Có chuyện gì không bàn được sao? Bạo lực nào có giải quyết được tất cả vấn đề?
– Này, tôi luôn là người biết nói lý lẽ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không tiếp tục đánh người, vì người đàn ông đã bị đánh cho ngất xỉu. Vì vậy hắn nhìn người đàn ông trung niên đeo kính rồi dùng giọng bất mãn nói:
– Tên lừa đảo chết tiệt này muốn gạt tôi, tôi đánh có gì là không đúng?
– Cậu có chứng cứ gì nói anh ta là kẻ lừa đảo?
Người đàn ông trung niên đeo kính tỏ ra tức giận.
– Hắn ta cầm một cái chén bể và nói rằng nó có giá trị hơn hai trăm ngàn đồng, như vậy không phải là lừa đảo sao?
Hạ Thiên bĩu môi.
– Cái chến nào? Để tôi xem.
Người đàn ông đeo kính nói.
– Là cái chén kia.
Hạ Thiên lười biếng chỉ vào cái chén đã vỡ trên mặt đất.
Người đàn ông đeo kinh ngồi xổm xuống, hắn bắt đầu kiểm tra cực kỳ tinh tế, cuối cùng hắn đứng lên.
– Đúng là buồn cười, người ta lừa cậu sao? Nếu cái chén này không vỡ, đừng nói là hai trăm ngàn, dù là ba trăm ngàn cũng đáng giá.
Người đàn ông trung niên đeo kính dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
– Cậu đánh vỡ cái chén cổ của người ta, bây giờ còn vu oan người ta là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn ra tay đánh người, đúng là vô lương tâm.
Đám người nghe nói như vậy cũng bắt đầu chỉ trích Hạ Thiên, khoảnh khắc này Hạ Thiên giống như đã làm cho quần chúng công phẫn.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc