Vương Tiểu Nha hừ một tiếng:
– Tôi chỉ muốn xem qua, bây giờ đã biết, chị xí gái hơn tôi.
– Chị đẹp hơn em.
Triệu Vũ Cơ có chút buồn cười:
– Em gái, xinh đẹp không phải chỉ là gương mặt, tuy em rất giống chị nhưng còn chưa đến mức xinh đẹp, chỉ là đáng yêu mà thôi.
– Chị mới đáng yêu, cả nhà chị đều đáng yêu.
Vương Tiểu Nha lập tức nổi giận, nói nàng đáng yêu chính là sỉ nhục. Nhưng có một câu nói không nói không được, người ta không xinh đẹp mới được gọi là đáng yêu, đã nói là đáng yêu thì chẳng phải nói thẳng nàng không xinh đẹp sao?
– Em gái, không cần kich động như vậy. Đúng rồi, em tên gì? Đây là lần đầu tiên chị thấy một người giống mình như vậy, nói thật nhé, chị rất có hứng thú với em.
Triệu Vũ Cơ mỉm cười, bây giờ tâm tình của nàng rất tốt.
– Tôi là Vương Tiểu Nha, là Vương Tiểu Nha siêu cấp xinh đẹp.
Vương Tiểu Nha trừng mắt nhìn Triệu Vũ Cơ:
– Còn nữa, chị đừng nói nhảm, rõ ràng chị lớn lên trông giống tôi, vì vậy tôi còn nghĩ là chị đi giải phẫu thẩm mỹ, nếu không sao lại giống tôi như vậy?
Triệu Vũ Cơ thấy Vương Tiểu Nha có chút kich động thì nụ cười càng thêm sáng lạn:
– Em đúng là nói bừa, à, mà chị rất thích em, nếu em thật sự muốn làm em gái, chị sẽ thu nhận.
– Tôi không muốn làm em gái chị.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
– Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi thôi, người phụ nữ này không đẹp, anh cũn đừng lấy chị ấy làm vợ.
Nhưng Vương Tiểu Nha lại không kéo được Hạ Thiên, nàng nhìn về phía hắn, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cặp đùi đẹp của Triệu Vũ Cơ. Điều này làm cho Vương Tiểu Nha rất bực, chân của nàng cũng rất “tươi mát” nhưng vì còn nhỏ nên không “dài tới nách” như Triệu Vũ Cơ, bây giờ Hạ Thiên ca ca lại không chịu kiên nhẫn “nuôi em từ bé”, không đợi nàng trở thành “gái chân dài” sao?
Triệu Vũ Cơ lúc này chuyển ánh mắt sang Hạ Thiên, nụ cười trên mặt cũng biến mất, trong giong nói có chút châm chọc:
– Chân của em đẹp không?
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Triệu Vũ Cơ, hắn lắc đầu:
– Không ngon lắm.
Vương Tiểu Nha nghe thấy như vậy thì không khỏi vui vẻ, nàng dùng giọng hưng phấn hét lên:
– À, Hạ Thiên ca ca, anh đúng là rất tuyệt, hàng của chị này sao ngon bằng em, chân dài làm được gì? Đúng là khó coi.
– Không đẹp à? Sao nhìn lòi cả mắt ra vậy?
Triệu Vũ Cơ tức giận, nàng vốn cho rằng Hạ Thiên sẽ nói mình đẹp như “siêu sao”, sau đó nhân tiện nói cười nhạo vài lời, nào ngờ đối phương lại cho ra đáp án “chệch hướng” như vậy.
Chân của Triệu Vũ Cơ không “Ngon hàng” sao? Nếu nàng đổi nghề làm người mẫu thì có thể giết chết đám người mẫu trong nước.
– Anh không nhìn chân em.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành trả lời.
Triệu Vũ Cơ càng tức giận:
– Vậy anh nhìn cái gì? Anh đừng nói đang nhìn ngực tôi đấy nhé?
– Ngực anh nhìn rồi, à, dù không được “đồ sộ” như của cảnh sát tỷ tỷ nhưng cũng là 34C, là loại hình anh khá thích.
Hạ Thiên dùng giọng nghiêm trang nói.
Hạ Thiên quả thật đã nhìn khắp, thực tế hắn vừa vào của thì đã quét mắt khắp người Triệu Vũ Cơ một lần, tất nhiên bộ ngực phải là nơi “hút hàng” nhất. Hai ngọn núi đầy đặn tuy không “mạnh mẽ phun trào” như Lãnh Băng Băng nhưng cũng phù hợp với thân mình, có thể nói hai bên khá hợp nhất.
Triệu Vũ Cơ thiếu chút nữa đã chán nản, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, nàng nghiến răng nghiến lợi:
– Vậy anh nhìn chằm chằm vào chỗ nào trên người tôi?
– Anh nhìn vết sẹo bị bắn súng trên chân em.
Hạ Thiên trả lời rất chân thành.
Vương Tiểu Nha ở bên cạn có chút buồn bực:
– Hạ Thiên ca ca, trên đùi chị ấy có sẹo à? Sao em không thấy.
Tuy Vương Tiểu Nha không nói Triệu Vũ Cơ xinh đẹp, nhưng nàng rất ghét cặp chân dài của đối phương. Triệu Vũ Cơ cao hơn mét bảy nhưng chân đã là một mét, chân không những dài còn thon đẹp, da thịt trắng bóc nhìn không chút tì vết chứ chưa nói đến sẹo.
Vẻ mặt Triệu Vũ Cơ có hơi biến đổi:
– Anh có thể thấy vết sẹo trên đùi tôi sao?
Vương Tiểu Nha lại νúi sướng, thì ra trên đùi Triệu Vũ Cơ thật sự có sẹo, đúng là quá tốt.
– Tất nhiên có thể thấy, anh còn có thể thấy một cái mụn cóc rất nhỏ trên ngón chân út của em.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Triệu Vũ Cơ dùng ánh mắt tức giân nhìn Hạ Thiên, mắt người này là kính hiển vi sao?
– Hạ Thiên ca ca, vết sẹo trên đùi chị ấy ở đâu?
Vương Tiểu Nha có chút tò mò.
– À, chỗ này.
Hạ Thiên đột nhiên vươn tay chụp được chân trái của Triệu Vũ Cơ, sau đó hắn chỉ vào đùi:
– Em xem, chỗ này có một vết sẹo nhỏ, đây cũng có một cái.
Triệu Vũ Cơ đột nhiên bị người ta chụp chân xem “hàng”, tất nhiên nàng sẽ chấn động, sau đó quát lên:
– Buông ra ngay.
Nhưng Hạ Thiên cũng không có ý buông ra, hắn hỏi Vương Tiểu Nha:
– Thấy chưa em?
Vương Tiểu Nha trừng cặp mắt đẹp, mãi mười giây sau nàng mới thấy được, vì vậy mà trong lòng có chút bi phẫn, đây là sẹo sao? Sợ rằng dùng kính lúp cũng không thấy rõ ràng.
– Hạ Thiên ca ca, sẹo này ngườ ta căn bản khó nhìn thấy, sợ rằng sẽ nhanh chóng biến mất.
Vương Tiểu Nha lầm bầm nói, lúc này nàng không vui sướng nổi, người khác không nhìn thấy sẹo thì còn gọi là sẹo sao?
– Nhưng em cũng thấy mà.
Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn Triệu Vũ Cơ:
– Vết sẹo của em rất kỳ quái, hình như là súng bắn bị thương.
Trong mắt Triệu Vũ Cơ lóe lên cái nhìn kinh ngạc, nàng phẫn nộ quát:
– Mau buông ra.
– Chúng ta thương lượng một chuyện được không?
Hạ Thiên vẫn không buông:
– Anh sẽ chữa cho em vết sẹo này.
– Không cần anh chữa.
Triệu Vũ Cơ nói ngay không chút do dự, nàng từ chối thẳng thừng.
– Sao vậy?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Anh không thu tiền.
– Tôi không thích, được chưa?
Triệu Vũ Cơ có chút tức giận:
– Nếu anh không buông, đừng trách tôi không khách khí.
– Đúng là đáng tiếc.
Hạ Thiên thì thào:
– Nếu không có hai vết sẹo này, chân em sẽ đẹp như cảnh sát tỷ tỷ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng buông tay khỏi chân đẹp của Triệu Vũ Cơ, sau đó hắn nghiêm trang nói:
– Chân của em có sẹo, lại không chịu cho anh chữa, vì vậy, em không thể làm vợ anh.
Triệu Vũ Cơ có hơi ngây người, tên này điên rồi à?
– A, tốt quá.
Vương Tiểu Nha rất hưng phấn:
– Hạ Thiên ca ca, đừng quá buồn, đợi em lớn lên, em nhất định sẽ “ngon hàng” hơn bà cô này.
Triệu Vũ Cơ bây giờ cũng hiểu, cô bé kia cũng điên nặng.
Khi thấy bộ dạng sững sờ của Triệu Vũ Cơ thì Hạ Thiên an ủi:
– Em đừng quá đau lòng, tuy bây giờ anh không thích em, nhưng nếu em cho anh xóa sẹo, anh bảo đảm sẽ bao em.
Hạ Thiên nói xong những lời này thì ngước mặt ra ngoài với Vương Tiểu Nha:
– Té thôi em.
Mãi đến khi Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha biến mất ngoài cửa thì Triệu Vũ Cơ mới kịp phản ứng, nàng tức giận mắng một câu:
– Hai đứa điên, chỉ có quỷ mới đau lòng.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc