– Thật ra tôi không nói khoác.
– Trả sách cho tôi.
Giọng nói của Tống Ngọc Mị trở nên lạnh nhạt.
– Sách này xem không tốt, tôi đã xem qua rồi, rất chán.
Hạ Thiên cũng không có ý muốn trả sách cho Tống Ngọc Mị.
Trong giọng nói của Tống Ngọc Mị mang theo hương vị trào phúng:
– Tôi tin cậu đã từng đọc qua tiêu đề quyển sách này, tôi cũng tin cậu có công phu rất khá, nhưng tôi không có hứng thú với cậu.
Hạ Thiên có chút buồn bực, sao hắn lại cảm thấy Tống Ngọc Mị không tin mình nhỉ?
– Này, chúng ta đánh cuộc được không?
Hạ Thiên rất thích đánh cuộc, vì đánh cuộc thường tìm được vợ.
– Đánh cuộc cái gì?
Tống Ngọc Mị hình như cũng có hứng thú.
– Chị không tin tôi đã đọc qua quyển sách này sao? Tôi nói tôi rất thuộc nó.
Hạ Thiên cười hì hì nhìn Tống Ngọc Mị:
– Chị dám đánh cuộc không?
– Cậu…Cậu nói cậu thuộc Thiên Đạo Kinh sao?
Tống Ngọc Mị chợt sinh ra cảm giác buồn cười, những năm nay đàn ông thích khoác lác, hơn nữa đặc biệt thích khoác lác trước mặt người đẹp. Nhưng tên thanh niên này nói khoác quá trớn, đúng là có chút ngu ngốc.
Hạ Thiên gật đầu rất chuyên chú:
– Đúng vậy, khi tám tuổi tôi đã thuộc lòng nó rồi.
– Nếu cậu thua, cậu có tình nguyện biến mất khỏi mắt tôi không?
Tống Ngọc Mị dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
– Không có vấn đề.
Hạ Thiên trả lời:
– Nếu tôi thắng, tôi muốn ôm chị.
– Cái gì?
Trong mắt Tống Ngọc Mị lóe lên cái nhìn suy xét, người này đúng là có ý nghĩ quá kỳ lạ.
Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị, hắn có chút tiếc nuối:
– Tôi vốn muốn cho chị làm vợ, nhưng chị mặc quần áo cổ trang và không biết dáng người thế nào, nếu dáng người quá kém thì tôi sẽ phải hối tiếc. Vì vậy tôi chỉ cần ôm chị là được, như vậy sẽ xác nhận dáng người của chị có tốt hay không.
– Trâu, đúng là trâu chó, lời này cũng dám nói ra.
Đám nam sinh ở bên kia đứng xem trò vui cũng đều có ý nghĩ này.
Tống Ngọc Mị thiếu chút nữa đã bị chọc tức, trên đời có loại người này sao? Hắn nghĩ rằng lấy mình làm vợ sẽ hối tiếc? Có lầm không vậy, Tống Ngọc Mị nàng là một trong bốn đóa hoa thủ đô, có rất nhiều thiếu gia công tử theo đuổi nàng, bọn họ thèm giỏ dãi, nào như người này dám ngờ dáng người của nàng, sợ thiệt thòi.
– Được, cậu muốn đánh cuộc à? Vậy cũng tốt, nhưng nếu cậu thua thì phải nhảy vào hồ.
Tống Ngọc Mị lúc này đã thật sự tức giận, tên Hạ Thiên này đúng là đáng giận.
– Không có vấn đề.
Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn đưa sách cho Tống Ngọc Mị:
– Chị giữ lấy xem xét đi, bây giờ tôi sẽ đọc thuộc lòng.
Tống Ngọc Mị nhận sách, sau đó nàng thản nhiên nói:
– Đọc đi.
– Thiên có đạo, đạo vô hình… ….
Hạ Thiên bắt đầu đọc thuộc lòng.
Đám nam sinh ở bên cạnh không ngừng thầm nói, người kia đọc cái gì vậy, sao giống niệm kinh như thế?
Tống Ngọc Mị lúc đầu còn cười lạnh, nhưng sau đó nụ cười dần biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc, cuối cùng là hoàn toàn khiếρ sợ.
Khi Hạ Thiên dừng đọc thuộc lòng Thiên Đạo Kinh thì Tống Ngọc Mị vẫn còn đang rất khiếρ sợ, nàng không ngờ, thật sự không ngờ hắn có thể đọc thuộc lòng. Phải biết rằng Thiên Đạo Kinh là sách cổ, chữ bên trong là cổ văn, người bình thường căn bản không đọc được. Nàng tưởng rằng Hạ Thiên chỉ dùng một biện pháp nào đó mà nghe được cái tên sách, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, Hạ Thiên quả thật không khoác lác. Người ta bảy tuổi đã đọc Thiên Đạo Kinh, tám tuổi đã thuộc lòng, nhưng…Điều này sao có thể?
– Tôi đã đọc xong, trước tiên đẻ tôi ôm cái đã.
Hạ Thiên mở miêng nói, sau đó hắn làm ra một sự kiện làm người người công phẫn. Hắn không quan tâm Tống Ngọc Mị có đồng ý hay không mà trực tiếp ôm lấy.
– Trời ạ, điều này…Thật sao?
– Con mẹ nó, nó ôm tiên tử của tao rồi.
– Sao người ôm tiên tử không phải là tao?
– Vệ sĩ, vệ sĩ đâu? Sao còn chưa xuất hiện? Đập thằng kia rồi ném vào hồ đi.
Đám người ở bên ngoài cực kỳ căm phẫn, ai cũng hận không thể tiến lên cho Hạ Thiên ăn đòn, sau đó ném vào hồ cho cá ăn. Còn chuyện trong hồ có cá ăn thịt người ha không cũng chẳng cần quan tâm.
Nhưng sau đó đám người còn phát hiện một vấn đề cực kỳ đáng hận, tên kia ôm Tống Ngọc Mị chưa buông, hơn nữa còn dùng tay sờ tới sờ lui. Điều làm đám người cảm thấy tan vỡ là nữ thần Tống Ngọc Mị với bộ dạng như tiên tử lại không tỏ ra phản đối.
Tống Ngọc Mị tất nhiên không phản đối, nàng đang khiếρ sợ nên không kịp phản ứng. Hơn nữa động tác của Hạ Thiên cũng quá nhanh, điều này làm nàng không kịp trở tay, nhưng khi nàng phát hiện bộ phận quan trọng trên người bị tập kich thì chợt thanh tỉnh trở lại.
Tống Ngọc Mị phát hiên mình bị Hạ Thiên sàm sỡ thì cực kỳ xấu hổ và tức giận, nàng đang định mắng người thì hắn đã buông ra.
– Dáng người khá ngon, chẳng qua có hơi gầy.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
Tống Ngọc Mị chợt chán nản, từ nhỏ đến lớn luôn giữ gìn để bây giờ bị đàn ông sàm sỡ.
Hạ Thiên lúc này lại nói ra một câu:
– Không bằng chị làm vợ tôi đi.
Tống Ngọc Mị tức giận đến mức muốn ói máu, nhưng lúc này nàng đã ý thức được Hạ Thiên kia rất cổ quái, đầu tiên là vệ sĩ của nàng không thể cử động, sau đó còn thuộc Thiên Đạo Kinh, rõ ràng không phải là người thường.
– Cậu rốt cuộc là ai?
Tống Ngọc Mị nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
– Tôi đã nói rồi, tôi là Hạ Thiên, nếu chị đồng ý làm vợ tôi, như vậy tôi sẽ là chồng của chị.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Sao cậu lại đến tìm tôi?
Tống Ngọc Mị hỏi, trước đó nàng tưởng Hạ Thiên cũng là sinh viên, đến đây để theo đuổi nàng, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, sự việc không như nàng tưởng tượng.
– Điều này…Thật ra tôi có một vấn đề muốn hỏi chị, nhưng vì sợ chị không nói thật nên trước tiên muốn biến chị thành vợ, như vậy chị sẽ không gạt tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Tống Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng:
– Cậu có vấn đề gì?
– Chị thật sự là Tống Ngọc Mị sao?
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
– Cậu thấy tôi không phải là Tống Ngọc Mị sao?
Tống Ngọc Mị tức giận hỏi ngược lại, người này hỏi lạ vậy, đúng là không thể giải thích.
– À, xem ra chị cũng là Tống Ngọc Mị.
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó lại hỏi:
– Vậy chị có biết một người cũng là Tống Ngọc Mị không?
Trong mắt Tống Ngọc Mị lóe lên cái nhìn kinh ngạc nhưng sau đó lại khôi phục như thường, sau đó nàng ra vẻ kỳ quái hỏi:
– Cậu nói gì
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc