Bình thường có rất ít người điện thoại cho Ninh Khiết, nàng không có người thân trong thủ đô, cũng không có bạn bè, còn đồng sự công ty, thật ra hai bên cũng chỉ có quen biết mà thôi, không tính là có quan hệ tốt, tất nhiên bọn họ sẽ không điện thoại cho nàng, trừ khi có công tác.
Nhưng mới hơn sáu giờ sáng đã có người điện thoại cho Ninh Khiết, nàng đưa mắt đến sát bên màn hình điện thoại mới phát hiện ra đó là một dãy số lạ.
– Không phải gọi lộn số đấy chứ?
Ninh Khiết có chút buồn bực, nhưng nàng vẫn nhận điện thoại:
– Alo, xin hỏi anh là… ….
– Xin hỏi có phải chị là Ninh Khiết không?
Giọng điệu bên kia có chút khách khí, rõ ràng cũng là phụ nữ.
– Tôi là Ninh Khiết, xin hỏi chị là… ….
Ninh Khiết có chút kỳ quái, xem ra đối phương không phải gọi lộn số, nhưng nàng chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ.
– Là thế này, chị có quen biết Hạ Thiên thần y sao?
Người phụ nữ không nói ra thân phận của mình mà tiếp tục hỏi Ninh Khiết.
– Hạ Thiên sao?
Ninh Khiết có chút sững sờ:
– Tôi…Tôi có biết một người tên là Hạ Thiên, nhưng hắn ta co phải là thần y hay không, tôi cũng không biết.
– Chị có biết thần y ở đâu không?
Người phụ nữ trong điện thoại dùng giọng gấp gáp hỏi.
– Tôi không biết, tôi không quen hắn ta.
Ninh Khiết trả lời, sau đó nàng không nhịn được phải hỏi một câu:
– Chị là ai?
– Tôi là một người bạn của thần y, tôi có chút chuyện muốn tìm anh ấy, xin hỏi chị có số điện thoại của anh ấy không?
Người phụ nữ vẫn không nói ra tên mình.
Ninh Khiết lập tức mất bình tĩnh:
– Tôi đã nói là không quen hắn ta, nếu chị là bạn hắn thì chị phải quen thuộc hắn hơn tôi mới đúng.
– Tôi thật sự có chuyện gấp, làm phiền chị cho tôi xin số điện thoại của anh ấy được không?
Giọng điệu của người phụ nữ mang theo chút hương vị cầu khẩn.
– Tôi thật sự không biết.
Ninh Khiết cảm thấy rất phiền, sau đó nàng cúp điện thoại, đúng là khó thẻ hiểu nổi, tìm Hạ Thiên thì tìm Hạ Thiên, sao lại tìm nàng? Hơn nữa giọng điệu lại cực kỳ thần bí, hỏi mấy lần cũng không nói mình là ai.
Ninh Khiết vừa buông điện thoại được mười giây thì chuông điện thoại tiếp tục vang lên.
– Này, tôi đã nói là tôi chẳng biết gì cả.
Ninh Khiết nhận điện thoại, sau đó nàng rống lên.
Bên kia vang lên giọng điệu của một người đàn ông:
– Xin hỏi có phải là chị Ninh Khiết không?
– Tôi là Ninh Khiết, anh là ai?
Ninh Khiết chợt ngây người, lúc này nàng mới hiểu, thì ra không phải người phụ nữ vừa rồi điện thoại đến.
– Xin lỗi vì sáng sớm đã làm phiền, tôi có chuyện gấp muốn tìm Hạ thần y, xin hỏi chị có cách gì liên lạc với anh ấy không?
Người đàn ông bên kia cũng rất khách khí, nhưng Ninh Khiết nghe như vậy thì càng nổi giận.
– Tôi không biết Hạ thần y gì cả.
Ninh Khiết thở phì phò nói, sau đó nàng cúp điện thoại.
Cũng chưa đến vài phút sau đã tiếp tục có người gọi điện thoại, hơn nữa lại chỉ hỏi về Hạ Thiên, Ninh Khiết không khỏi nổi điên. Đám người này đúng là khốn kiếp, sao lại phiền toái như vậy? Nàng thật sự không nghĩ ra, những người này muốn tìm Hạ Thiên, như vậy thì cứ đến tìm Hạ Thiên, cần gì phải tìm đến nàng, nàng có quen với hắn đâu?
Sau mười cuộc điện thoại liên tiếp thì Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được, nàng tắt điện thoại, cuối cùng có được chút phút giây yên tĩnh.
Vì bị điện thoại đánh thức nên Ninh Khiết đi đến công ty cũng tương đối sớm, chưa đến tám giờ nàng đã lên công ty, nhưng nàng cũng phát hiện có rất nhiều người đến sớm hơn nàng, trong đó có cả Đỗ Tinh.
– Ninh Khiết, đi làm sớm thế.
Điều làm cho Ninh Khiết cảm thấy kỳ quái chính là những đồng sự bình thường chẳng quan tâm gì đến nàng, bây giờ lại chủ động chào hỏi.
Ninh Khiết đáp lại một câu, sau đó nàng co chút mê hoặc đi đến chỗ ngồi của mình. Nàng thầm nghĩ hôm nay là ngày gì, sao thế giới này lại không bình thường như vậy?
– Ninh Khiết, chị đúng là quá may mắn.
Một đống sự khác không nhịn được phải nói.
Ninh Khiết cảm thấy rất khó hiểu:
– Sao tôi lại may mắn?
Từ nhỏ đến lớn Ninh Khiết cảm thấy số phận mình chẳng ra gì, bây giờ lại bị người khác nói là may mắn, điều này làm nàng sinh ra cảm giác tức giận. Nếu nàng may mắn thì trên đời này sợ rằng chẳng ai không phải là may mắn.
– Chị biết một người Hạ Thiên là thần y, như vây còn chưa đủ may mắn sao?
Một đồng sự khác lên tiếng, sau đó trong lời nói còn mang theo chút hương vị nịnh nọt:
– Này Ninh Khiết, gần đây tôi cảm thấy sức khỏe không được tốt lắm, nếu không có gì thì chị giúp tôi một chút, để cho người bạn thần y kia đến xem bệnh nhé?
– Cái gì là thần y, tôi đâu biết gì?
Ninh Khiết buồn bực nói, lại là chuyện quái quỷ này.
– Ninh Khiết, chị có thể lừa gạt được người khác nhưng có thể lừa chúng tôi được sao? Chúng tôi tận mắt thấy chị đưa thần y đến đây hai lần.
Một đồng sự khác nói.
Một đồng sự khác cũng phụ họa:
– Đúng vậy, Ninh Khiết, ai cũng biết, trên mạng có người nói cô là bạn gái của thần y.
– Cái gì trên mạng?
Ninh Khiết cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân vấn đề:
– Các người nói Hạ Thiên kia là thần y sao?
Thực tế cho đến bây giờ Ninh Khiết cũng không tin Hạ Thiên là thần y, nhưng nàng lại nhớ đến tình cảnh Hạ Thiên nói sẽ trị mắt cho nàng, chẳng lẽ tên khốn kia thật sư là thần y?
Ninh Khiết nghĩ lạ thời điểm gặp mặt Hạ Thiên, trên người đối phương có quá nhiều vấn đề kỳ quái, vì vậy nàng không khỏi có chút hoài nghi, hắn có phải là thần y?
– Ninh Khiết, cô không biết chuyện trên mạng, cố không lên mạng xem sao?
Một đồng sự dùng giọng kỳ quái nói.
– Mắt tôi không tốt, không thể nào lên mạng.
Ninh Khiết trả lời, nàng tuy thường xuyên sử dụng máy tính nhưng căn bản chỉ vì công tác, rất ít khi nàng đi dạo qua các diễn đàn, lên mạng cùng lắm cũng chỉ xem tin tức mà thôi.
– Hèn gì cô không biết, những gì tôi nói với cô, cô lên mạng xem tin thì sẽ biết.
Một đồng sự hảo tâm mở một diễn đàn cho Ninh Khiết xem, sau đó chỉ vào một loạt topic.
Ninh Khiết đọc rõ ràng, cuối cùng nàng phát hiện tên Hạ Thiên đáng giận kia chính là thần y, hơn nữa cũng không biết ai nói nàng là bạn gái của Hạ Thiên. Dù trên mạng không có mấy người tin nàng là bạn gái Hạ Thiên, nhưng có rất nhiều người tin nàng biết Hạ Thiên, nhưng điều làm nàng cảm thấy tức giận chính là có người đưa tất cả tư liệu về nàng lên mạng. Đúng là quá bực bội, hèn gì mới sáng sớm đã có rất nhiều người điện thoại cho nàng.
Ninh Khiết không khỏi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Đỗ Tinh, nàng cảm thấy những thứ này tám phần có liên quan đến đối phương, nhưng nàng không có chứng cứ, tất nhiên không có biện pháp làm gì đối phương.
– Ninh Khiết, cô đến phòng làm việc của tôi.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi vào, khi thấy Ninh Khiết thì nói một câu
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc