Tối đó trong đầu Kiều Phượng Nhi chỉ có một vấn đề, Hạ Thiên háo sắc như vậy sao trước nay không “thịt” chị Tiểu Kiều?
– Chẳng lẽ lưu manh ghét bỏ chị Tiểu Kiều vì dáng người không tốt? Nhưng chị Tiểu Kiều cũng rất “ngon hàng”, chỉ kém chị Mộng một chút mà thôi.
Kiều Phượng Nhi thầm oán Hạ Thiên, không thể không nói trong lòng Kiều Phượng Nhi quả thật có tồn tại mâu thuẫn, nàng cảm thấy lưu manh Hạ Thiên không xứng với Kiều Tiểu Kiều, nhưng Hạ Thiên chưa “thịt” Kiều Tiểu Kiều, điều này làm nàng cảm thấy bất công.
Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng không ý thức được, nàng và Kiều Hoàng Nhi có nhiệm vụ là vệ sĩ của Kiều Tiểu Kiều, thân phận như vậy có cảm tình rất tốt với Kiều Tiểu Kiều. Nhưng cả ngày chỉ có mình nàng quan tâm đến chuyện của Hạ Thiên, nàng cãi nhau với đối phương nhưng Kiều Hoàng Nhi vẫn không nói gì.
Kiều Phượng Nhi trằn trọc cả buổi tối, tất nhiên sẽ chẳng thể nào ngủ ngon. Sáng sớm nàng rời khỏi giường đi xuống lầu đến phòng khách, ngay sau đó đã nghe thấy âm thanh của Liễu Mộng:
– Phượng Nhi, chị đói bụng rồi.
“Bây giờ xem như các người đã tắm rửa xong.”
Kiều Phượng Nhi thầm nói một câu nhưng ngoài miệng lại nói:
– Chị Mộng Mộng, chị chờ chút, bây giờ em sẽ ra ngoài mua điểm tâm.
Kiều Phượng Nhi đã rút ra bài học, khi Hạ Thiên và Liễu Mộng đều kêu đói thì không nên tự mình làm cơm, nếu không nàng nấu cả giờ cũng không đủ cho bọn họ ăn.
Tối qua hai người kia còn chưa ăn, hơn nữa còn “vào ra” cả đêm, không đói bụng mới là lạ. Kiều Phượng Nhi cũng không muốn dùng tất cả thời gian để làm bữa sáng, vì vậy ra ngoài mua thì tốt hơn.
Mười phút sau Kiều Phượng Nhi nhìn Liễu Mộng và Hạ Thiên ăn hết hơn phân nửa bữa sáng mình vừa mua mà cảm thấy cách làm vừa rồi rất sáng suốt, hai người này nếu đi thi đấu ăn khỏe thì chắc chắn sẽ vô địch, ít nhất cũng là á quân.
– Ta là Mộng Mộng, ma nữ Mộng Mộng… ….
Một âm thanh chợt vang lên.
Kiều Phượng Nhi chợt ngẩn ngơ, âm thanh này rất hay làm nàng sinh ra cảm giác say mê, nhưng giọng ca này giống như nàng chưa từng nghe qua.
– Chị Mộng, sao em thấy giống như chị đang hát thì phải?
Hạ Thiên đang ăn như sói như hổ chợt dừng lại, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Liễu Mộng. Chị Mộng đang ăn, nào có hát được? Nhưng tiếng ca rõ ràng là của Liễu Mộng.
– Tiểu bại hoại, cậu ngốc thế, chuông điện thoại của chị đấy.
Liễu Mộng cười hì hì nói, sau đó nàng không biết lấy từ đâu ra một cái điện thoại:
– Này, bây giờ chị đang đói, đang bận ăn cơm, không rảnh nghe điện thoại, tắt máy nhé, bye bye.
Liễu Mộng căn bản không cho đối phương cơ hội nói chuyện, nàng cúp điện thoại, sau đó hắn đất nhét một cái sủi cảo vào miệng.
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Chuông điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên rút điện thoại ra, hắn nhận máy:
– Ai vậy?
– Sư phụ, sư phụ, là em!
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hưng phấn của Triệu Thanh Thanh:
– Anh lên mạng xem đi.
– Lên mạng xem cái gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
– Chẳng lẽ lại có thằng khốn nào mắng cảnh sát tỷ tỷ sao?
– Không phải là chị Băng Băng, là chị Mộng Mộng.
Giọng nói của Triệu Thanh Thanh rất kich động.
Hạ Thiên nổi giận:
– Thằng khốn nào dám mắng chị Mộng? Em nói địa chỉ nó cho anh.
– À, sư phụ, anh để em nói xong đã, không phải có người mắng chị Mộng Mộng, phải nói là chị Mộng Mộng đã nổi tiếng. Tóm lại anh cứ lên mạng mà xem, rất nhiều trang web có đoạn phim về chị Mộng Mộng, số lượng người xem tăng đến mức chóng mặt.
Triệu Thanh Thanh nhanh chóng nói:
– Em không nói, anh lên mà xem. À, đúng rồi, sư phụ, thuận tiện cho hỏi, anh còn giữ điện thoại của em không?
– Em muốn lấy điện thoại thì cứ sang đây.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– À, thôi thì đợi một thời gian nữa vậy.
Triệu Thanh Thanh vội vàng cúp điện thoại, nàng không muốn đến tận cửa nhận đòn.
Hạ Thiên vẫn ăn hết bữa sáng không chút hoang mang, nếu không có ai mắng vợ hắn, tất nhiên hắn sẽ không vội lên mạng làm gì cho mệt.
Sau khi ăn sáng xong thì Hạ Thiên kéo Liễu Mộng và Kiều Tiểu Kiều cùng lên mạng, sau đó mọi người chợt phát hiện Liễu Mộng thật sự nổi tiếng trên .
– Ta là Mộng Mộng, ma nữ Mộng Mộng, ta thích đánh nhau không thích ngủ… ….
Trong một đoạn video, Liễu Mộng đang vừa chơi đùa vừa hát với hổ, tiếng ca làm cho đám người say mê.
Đây là lần thứ hai Hạ Thiên được nghe Liễu Mộng hát, tiếng ca của nàng vẫn thoát tục, giống như không thuộc về thế giới này. Giọng hát như âm thanh của tự nhiên làm cho đám người trên như điên cuồng.
– Tiếng trời, con mẹ nó, đúng là tiếng trời… ….
– Có lẽ chỉ trên trời mới có… ….
– Tao nằm mơ à? Sao nghe được âm thanh trong thuyền thuyết vọng về? Con bà nó còn hay hơn bọn “ca lẻ” hát trong phòng thu vài ngàn lần.
– Ai nói cho tao biết con ghẹ nào đang hát vậy?
– Hình như không phải ngôi sao ca nhạc?
– Tao thấy rõ ràng là tiên nữ, có lẽ vừa “xuyên việt” đến địa cầu… ….
– Cái gì mà tiên nữ, thằng này lé rồi, đây là ma nữ, mấy ngày trước tao còn thấy cô ấy bắt hổ làm thú cưng… ….
– Phải vậy không cu?
– Đúng, không những tao thấy mà rất nhiều người thấy, con cọp trong video từ vườn bách thú Giang Hải xổng chuồng ra ngoài, sau đó bị cô ấy bắt làm thú cưng… ….
– Đúng vậy, người của sở thú cũng bị đánh một trận, cô gái này rất mạnh… ….
– Trời ạ, theo lời các chú thì trong video là hổ thật sao?
– Đừng nghe mấy con “gà” này nói mò, đây mà là hổ gì, là mèo, nghe nói nước ngoài có loại mèo to lắm… ….
– Con mẹ mày, mèo nào lớn như vậy? Lừa đảo sao? Đó là hổ.
– Các chú lắm mồm quá, cần gì quan tâm hổ hay mèo? Ông chỉ nghe tiếng hát mà thôi, chú nào nói cho anh biết chỗ nào bán đĩa của cô nàng này? Anh muốn mua… ….
– Trước tiên anh tải về điện thoại cái đã… ….
Có vài ngàn lời bình luận dưới đoạn video, nhưng tốc độ spam là cực nhanh. Thực tế không chỉ là trang web này, hầu như tất cả trang web đều bàn tán, đều có người xem video, mà những trang nổi tiếng thì số người xem cũng nhiều hơn, điều này chính thức làm Liễu Mộng nổi tiếng sau một đêm.
– Kỳ quái, ai đưa video lên mạng?
Liễu Mộng lầm bầm:
– Chị cũng không biết.
– Có chút kỳ quái.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nhíu mày:
– Đây là tình cảnh chị Mộng ở Kiều gia, sao lại bị đưa lên mạng?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc