Hạ Thiên tiếp tục khinh bỉ Kiều Phượng Nhi:
– Võ công của hắn có thể cao hơn em, em muốn đánh nhau với hắn thì thua chắc.
– Anh mới ngốc.
Kiều Phượng Nhi tức giận phản bác, sau đó nàng không cam lòng hỏi:
– Tôn Bác Văn thật sự lợi hại như vậy sao?
Phải biết rằng sau khi Hạ Thiên dạy cho Kiều Phượng Nhi Phiêu Miểu Bộ, hơn nữa còn bị Liễu Mộng tra tấn một thời gian thì võ công của Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều tiến vọt về chất, ít nhất bây giờ trong các vệ sĩ Kiều gia thì hai nàng đã là độc cô cầu bại. Kiều Phượng Nhi thấy, chỉ cần không gặp phải loại biến thái như Liễu Mộng và Hạ Thiên thì các nàng căn bản không cần phải sợ người khác. Bây giờ nàng nghe nói Tôn Bác Văn còn lợi hại hơn, vì vậy mà cảm thấy khó thể tin.
– Không tin thì em đến đó mà đánh một trận với hắn.
Hạ Thiên lười biếng nói.
– Anh nghĩ rằng em và anh giống nhau sao? Cũng không rảnh đến mức phải tìm người ta đánh nhau như anh.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói, tuy nói như vậy nhưng nàng cũng thật sự có ý nghĩ muốn đánh một trận với Tôn Bác Văn.
– Anh rất ít khi đánh nhau với người khác.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Kiều Phượng Nhi lại sinh ra xúc động muốn đánh người, lưu manh này còn xấu hổ hay không, rõ ràng không biết xấu hổ mới nói ít đánh nhau. Hắn đến thành phố Giang Hải hai tháng nhưng số lần đánh nhau đã vượt qua con số một trăm, mỗi ngày ít nhất cũng hơn một lần.
– Anh nói xem, ngoài hôm nay, có ngày nào anh không đánh nhau?
Kiều Phượng Nhi căm giận chất vấn.
Hạ Thiên lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Phượng Nhi:
– Anh nói em ngốc đâu có sai, đây không phải là anh đánh nhau, anh đánh người.
– Anh mới ngốc.
Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa đã rống lên:
– Đánh nhau và đánh người có khác nhau sao?
– Em đúng là ngốc đến mức không còn thuốc chữa.
Hạ Thiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Kiều Phượng Nhi:
– Đánh nhau và đánh người hoàn toàn khác nhau, mỗi lần anh đều đánh người ta, người ta không làm gì được anh, vì vậy rõ ràng là đánh người, không phải đánh nhau, bây giờ em hiểu chưa?
Kiều Phượng Nhi lập tức hiểu rõ, nàng rất muốn phản bác lời nói của Hạ Thiên, nhưng cũng thấy đối phương có lý, vì mỗi lần hắn đều đánh người, hình như không tín là đánh nhau.
– Lưu manh chết tiệt, rõ ràng không có học, sao giỏi ngụy biện như vậy?
Kiều Phượng Nhi căm giận mắng.
Khi thấy bộ dạng của Kiều Phượng Nhi thì trên gương mặt tuyệt mỹ của Kiều Tiểu Kiều không khỏi lộ ra nụ cười:
– Phượng Nhi, em đừng đấu võ mồm với chồng, em không phải là đối thủ đâu.
Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy thì càng buồn bực, tuy nàng không muốn thừa nhận điều này, nhưng nàng không thể không thừa nhận, dù là nàng nói chuyện hay ra tay đều không phải là đối thủ của Hạ Thiên, nhất định là số mệnh bị Hạ Thiên ức hiếρ.
Đúng lúc này xe chạy vào cổng chính Kiều gia, ngay sau đó dừng lại bên ngoài biệt thự của Kiều Tiểu Kiều. Bốn người nhanh chóng đi vào biệt thự, Kiều Phượng Nhi vội vàng vào phòng bếp, nàng quyết định đi làm cơm, như vậy sẽ không phải nhìn thấy lưu manh đáng ghét. Vì chỉ cần nhắm mắt làm ngơ coi như không có Hạ Thiên thì nàng sẽ cảm thấy tốt hơn.
– Mệt mỏi quá… ….
Một âm thanh lười biếng truyền vào trong tai mọi người, sau đó một mỹ nữ có dáng người như ma quỷ và bộ váy trắng như tiên nữ đi đến, đúng là Liễu Mộng.
Khi thấy Hạ Thiên ở phòng khách thì trên mặt Liễu Mộng lộ ra nụ cười hân hoan, nàng vừa rồi còn than mệt, bây giờ hình như lại có sức lực, nàng nhào vào lòng Hạ Thiên:
– Tiểu bại hoại, cậu về rồi, đúng là quá tốt, chị đang muốn tắm rửa.
– Chị Mộng Mộng, chị tắm rửa thì có liên quan gì đến vấn đề Hạ Thiên có về hay không?
Kiều Hoàng Nhi cẩn thận hỏi, trước đó căn bản ai cũng gọi Liễu Mộng là chị Mộng, nhưng sau khi Liễu Mộng hóa thân thành mộng nhi Mộng Mộng, nàng quyết định gọi Liễu Mộng là chị Mộng Mộng.
– Chị rất mệt, chị muốn người khác tắm rửa dùm.
Liễu Mộng cười hì hì:
– Tiểu bại hoại, giúp chị tắm nhé?
– Tốt.
Tất nhiên Hạ Thiên sẽ đồng ý, chuyện tốt như vậy mà không đồng ý sao?
– Hì hì, tiểu bại hoại lúc nào cũng tốt nhất.
Liễu Mộng nói bằng giọng vui vẻ, sau đó một âm thanh rất khẽ vang lên, nàng hôn cặp môi anh đào lên má Hạ Thiên.
Kiều Hoàng Nhi thầm nghĩ, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ đồng ý yêu cầu của chị Mộng Mộng. Nhưng nàng cũng biết, ngoài Hạ Thiên thì Liễu Mộng sẽ không để cho người nào khác giúp mình tắm rửa.
– Tôi vẫn luôn là tốt nhất.
Hạ Thiên dõng dạc, điều này càng làm cho Kiều Hoàng Nhi không biết nói gì. May mà Kiều Phượng Nhi không có ở đây, nếu không lúc này sẽ đang thầm mắng Hạ Thiên.
– Hì hì, tiểu bại hoại, ôm chị đi tắm nhé, chị cũng không muốn làm gì cả.
Liễu Mộng nũng nịu nói.
– Chị Mộng, sao lại mỏi mệt như vậy?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chị Mộng gần đây tràn đầy tinh lực, sao hôm nay lại mệt mỏi như vậy?
– À, chị cùng Tiểu Hổ chơi một ngày, kết quả là mệt mỏi rã rời.
Liễu Mộng lầm bầm nói;
Kiều Hoàng Nhi và Kiều Tiểu Kiều đưa mắt nhìn nhau, thì ra chị Mộng Mộng khủng bố này chơi đùa mệt mỏi với hổ.
– Chị Mộng, sẽ nhanh chóng không biết mệt nữa.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn bế Liễu Mộng lên đi về nhà tắm.
Nửa giờ sau.
– Kiều tiểu thư, Hoàng Nhi, chuẩn bị ăn cơm.
Kiều Phượng Nhi đã ra khỏi phòng bếp, trên tay là một mâm cơm. Nàng quét mắt nhìn bốn phía rồi không khỏi kỳ quái:
– Hạ Thiên đâu?
– Ăn trước đi, khỏi chờ chồng chị.
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ.
– Anh ta lại đi rồi sao?
Kiều Phượng Nhi rất tức giận:
– Người này đúng là, mới về được một lúc lại đi chơi bời rồi sao?
– À, Phượng Nhi, thật ra anh ấy vẫn chưa đi.
Kiều Hoàng Nhi không nhịn được phải nói.
Kiều Phượng Nhi có chút buồn bực:
– Chưa đi sao? Vậy anh ấy đang làm gì?
– Tắm.
Kiều Hoàng Nhi nhìn về phía nhà tắm, vẻ mặt có chút kỳ quái.
– Tắm lâu như vậy sao?
Kiều Phượng Nhi có chút buồn bực, nàng lập tức nghĩ đến một vấn đề:
– Đúng rồi, Kiều tiểu thư, chị Mộng Mộng đâu? có đi gọi chị ấy xuống dùng cơm không?
Kiều Hoàng Nhi lại đón lời:
– Phượng Nhi, chị Mộng Mộng đã xuống rồi.
– Đã xuống?
Kiều Phượng Nhi rất kỳ quái:
– Sao mình không thấy? Á… ….
Kiều Phượng Nhi nhìn về phía phòng tắm, sau đó nàng chợt ngẩn ngơ, cuối cùng cũng kịp phản ứng:
– Hoàng Nhi, bạn, bạn đừng nói là chị Mộng Mộng cũng đi tắm rồi đấy nhé.
– À, chị Mộng Mộng đúng là vừa đi tắm.
Vẻ mặt Kiều Hoàng Nhi chợt đỏ hồng, Hạ Thiên và Liễu Mộng đã tắm hơn nửa giờ mà chưa ra, dù là kẻ ngố cũng biết bọn họ đang làm gì bên trong.
– Lưu manh, dâm cuồng, không biết xấu hổ, đáng ghét… ….
Kiều Phượng Nhi thầm mắng Hạ Thiên, tên đáng chết kia sao lại vội vã như vậy? Ngay cả cơm cũng không ăn, chẳng sẽ không đợi ăn cơm tối xong rồi “hoạt động” sao?
Kiều Phượng Nhi mắng nhưng cũng hiểu, quả thật không cần chờ bọn họ dùng cơm, ai biết bọn họ sẽ tắm rửa trong bao lâu? Nhớ ngày trước bọn họ tắm rửa hơn mười ngày.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc