Những người ngồi bên máy tính phần lớn đều hai mươi tuổi, tất cả đều là đàn ông, kẻ nào cũng cởi áo mặc một chiếc quần cộc, có nhiều tên hút thuốc làm cho khói bụi mù mịt.
Trong phòng rất ồn ào, không phải chỉ vì có mở nhạc, hơn nữa còn mở phim, khốn nổi chẳng phải phim thường, là phim şëχ. Một tên xem phim şëχ, đám người khác cũng khá bận rộn, những chiếc máy tính không có người ngồi cũng chẳng nhàn rỗi, nhìn lên màn hình máy tính thì thấy có hình ảnh game online, rõ ràng đang treo acc cày game.
Có lẽ vì trong phòng quá ồn, cũng có lẽ vì ai cũng chú tâm vào công tác của mình, vì vậy Hạ Thiên đá văng cửa cũng không ai kịp phản ứng, kẻ nào cũng tiếp tục vọc máy tính.
– Ầm!
Hạ Thiên vỗ mạnh vào một chiếc máy tính đang treo game online, một tiếng nổ lớn vang lên, máy tính hỏng ngay lập tức. Đến lúc này đám người kia mới phát hiện trong phòng có một vị khách không mời mà đến.
– Chúng mày đúng là quá ngu, có biết cách thưởng thức không? Con mụ kia xấu không chịu được, sao nhìn hăng say như vậy?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám người trong phòng.
Đám người bị Hạ Thiên mắng mà choáng váng, mãi vài chục giây sau mới có phản ứng, vì vậy mà trong phòng cực kỳ ồn ào.
– Trời ạ, thằng chó này ở đâu chui ra vậy?
– Hình như là đi từ ngoài vào, sao cửa lại mở ra thế kia?
– Thằng khốn, mày là ai? Có biết cái gì gọi là nghệ thuật không?
– Con mẹ nó, dám chê diễn viên tao hâm mộ à? Ông đập chết mẹ mày.
– Đúng là không có chút trình độ thưởng thức, dù xấu nhưng dáng đẹp, hơn nữa công phu trên giường cũng tuyệt hảo.
– Các anh em, đập chết mẹ nó đi rồi nói sau.
– Trước tiên cho nó ra bã, sau đó tiếp tục.
– Cùng tiến lên, dùng bàn phím cho nó “lên dĩa”.
Cuối cùng đám người cũng không nói thêm điều gì mà cầm bàn phím phóng về phía Hạ Thiên, kẻ nào cũng bất chấp tất cả, ai cũng có vẻ liều mạng.
Những bàn phím máy tính đúng là đánh lên người Hạ Thiên nhưng chỉ đập lên tay, hơn nữa là hắn chủ động vung tay lên cho bàn phím đập xuống.
Hạ Thiên chụp lấy bàn phím, sau đó hắn mỉm cười và khẽ dùng sức cướp lấy bàn phím, cuối cùng dùng bàn phím đập vào đám người.
– Á…Đau quá… ….
– Trời ạ, đừng đập vào mặt tao, mặt tiền đẹp thế này còn gì nữa?
– Á, tay tao, con mẹ nó, bàn tay kiếm cơm đó.
– Đại ca, đại lão, đại hà, đại thần…Em xin đại ca, đừng đánh em, nếu em chết thì vẫn còn mẹ già trên tám mươi và con gái ba tuổi, còn có vợ ba vợ bốn đang chờ… ….
Khoảnh khắc này những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, ngay sau đó tiếng mắng chửi và tiếng cầu xin tha thứ vang lên liên tục, gian phòng càng ồn ào.
Hạ Thiên điên cuồng đánh người, cuối cùng hắn cũng dừng lại, nhưng cũng không phải đám người kia cầu xin tha thứ có tác dụng, chẳng qua bàn phím trong tay đã nát nhừ.
– Này đại ca, anh là ai vậy? Chúng tôi đắc tội với anh sao?
Một tên có bộ mặt cực kỳ hèn mọn nói, đây rõ ràng là tai họa bất ngờ giáng xuống đầu.
– Anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, đám ngu ngốc các chú nhớ cho kỹ, đừng động vào anh, nếu không các chú khó sống qua mùa hè năm nay.
Hạ Thiên nói đến đây thì ngừng lại, sau đó lại gãi đầu:
– À, xấu hổ quá, anh quên nói cho các chú biết, các chú đã chọc anh, vì vậy các chú đúng là khó sống qua mùa hè năm nay… ….
Tên đàn ông có bộ mặt bỉ ổi nói:
– Này đại ca, chúng em nào có chọc giận anh? Là anh đột nhiên chạy vào đánh chúng em mà.
– Đám khốn nạn các chú dám lên mạng mắng chửi vợ anh, còn nói không động vào sao?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt không vui:
– Đừng nói tôi không cảnh cáo, mắng vợ anh thì không có kết cục tốt, vì vậy các chú chết chắc rồi.
Đại ca, trước tiên anh phải nói cho rõ, vợ anh là ai? Chúng em căn bản không biết anh, sao có thể vô duyên vô cớ hại vợ anh?
Tên đàn ông vẫn cảm thấy rất khó hiểu, đây là chuyện chó má gì? Hạ Thiên nhìn tên này, hắn dùng giọng chân thành nói:
– Anh cảm thấy đầu chú có bệnh, nếu không sao các chú dám mắng vợ anh? À, cũng có thể là các chú chán sống, muốn tìm đường chết, vì vậy mới dám chạy đến mắng vợ anh. Nhưng không sao, nếu các chú muốn chết thì cứ tự sát, sao các chú dám lãng phí thời gian của anh, còn bắt anh phải tự mình đến đây.
Đám người trong phòng đều cảm thấy khó hiểu, đầu óc bọn họ rất bình thường, hơn nữa bọn họ cũng không muốn chết, cuộc sống này tươi đẹp cỡ nào, hơn nữa còn có thể nhàn nhã xem Maria Ozawa thổi còi bắn pháo, sao lại muốn chết?
– Đại ca, vợ anh là ai?
Tên đàn ông có vẻ mặt bỉ ổi nói.
– Vợ anh là cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp quyến rũ nhất, là Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông bỉ ổi:
– Đám các chú không có mắt thưởng thức, cũng không có cái đầu, vừa rồi không phải đang mắng chửi vợ anh sao?
“Lãnh Băng Băng?”
Khi nghe được cái tên này thì tên đàn ông bỉ ổi và tất cả đám người nơi đây đều ngây ngẩn, sau đó anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bọn họ đều đã hiểu rõ, chủ nhân tìm đến tận cửa.
– Điều này…Đại ca, thật ra chúng em chỉ là một nhóm chơi game chuyên nghiệp, chúng em chỉ nhận tiền tạo topic và bàn tán, chúng em cũng không mắng vợ anh.
Tên đàn ông bỉ ổi cẩn thận giải thích.
– Những topic kia là do các chú tạo ra sao?
Hạ Thiên hỏi.
– Điều này..Đúng là chúng em làm ra, nhưng… ….
Tên đàn ông bỉ ổi còn muốn giải thích.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn cắt ngang lời:
– Các chú làm ra thì tốt, anh không cần quan tâm các chú làm sao để tạo ra topic và bàn tán này nọ, anh chỉ xem kết quả. Cuối cùng là các chú mắng vợ anh, vì vậy các chú phải bị trừng phạt.
Hạ Thiên quét mắt nhìn đám người trong phòng, sau đó hắn lười biếng hỏi:
– Nói đi, các chú muốn chết thế nào? Nếu khôn thì ngoan ngoãn đứng cho anh đập, anh chỉ đập một cái thôi, sống chết có số, nếu không chết thì coi như may mắn, thế nào? Ý kiến không tồi phải không?
“Hừ, sao có ý kiến khốn nạn vậy?”
Trong lòng đám người thầm mắng chửi, nhưng chẳng ai dám nói ra. Có vài tên thậm chí có ý nghĩ bỏ chạy nhưng cũng không dám động. Đám người bọn họ bây giờ chỉ mặc một cái quần ngắn, chạy ra cũng quá thô bỉ.
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Tiếng chuông điện thoại vang lên, sau đó đám người thấy Hạ Thiên lấy điện thoại ra nghe.
– Con bà nó, chạy mau.
Một tiếng hô lớn vang lên, sau đó một tên chạy về phía cửa, đây là cơ hội khó có, lúc này không chạy thì còn đợi khi nào?
– Á… ….
Tên này vừa chạy ra đến cửa thì phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó hắn ngã lăn xuống đất ngất đi.
Vẻ mặt đám người khác trở nên tái nhợt, bọn họ vừa mới thấy tên khốn Hạ Thiên kia dùng một cái màn hình máy tính đập lên đầu tên đáng thương kia. Lúc này tên kia đã hôn mê, còn có chết hay không thì chưa ai xác định được.
Đáng lý ra cũng có vài tên định nhân cơ hội này mà bỏ chạy nhưng bây giờ đã hoàn toàn không dám, ai cũng ngoan ngoãn ngồi yên, thành thật chờ Hạ Thiên tiếp điện thoại.
– Vợ, có chuyện gì?
Hạ Thiên nhận điện thoại, người gọi đến là Tiểu Yêu Tinh.
Tiểu Yêu Tinh bắt đầu tranh công:
– Chồng, chồng, em lại giúp anh một đại ân, lần sau gặp em phải ban thưởng đấy nhé?
– Được, lần sau đến thủ đô anh sẽ ban thưởng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Thật sao? Chồng, vậy anh có thể làm cho ngón tay của em trở nên linh hoạt hơn một chút không? Em muốn từ vị trí thứ ba thế giới lên thứ nhất… ….
Tiểu Yêu Tinh hưng phấn nói.
– Chuyện nhỏ như con thỏ.
Hạ Thiên đồng ý:
– Trước tiên em nói cho anh biết, em giúp anh cái gì?
– Chồng, em đã điều tra xong những tên khốn tạo topic chửi bới trên mạng, còn tra xét bản ghi chép điện thoại và tài khoản ngân hàng, em phát hiện bọn họ nhận tiền để tạo topic. Đúng rồi, còn có một quán gọi là Thủy Ngân.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
– Em còn thuận tiện điều tra Uông Đại Hải, sau đó em phát hiện tên này rất xấu, hắn là luật sư nhưng cấu kết với cha vợ là Trịnh Trường Phong để làm rối loạn nhiều vụ án.
– Em chỉ biết những thứ này thôi sao?
Hạ Thiên không có chút vui sướng:
– Anh cũng biết những thứ này.
– Sao?
Tiểu Yêu Tinh chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng vội vàng nói:
– Chồng, chỗ này của em có rất nhiều chuyện xấu mà bọn họ đã làm, em có thể đưa cho anh. Tên Uông Đại Hải kia lợi dụng để tấn công Lãnh Băng Băng, anh cũng có thể ăn miếng trả miếng, đưa hết tất cả những chuyện xấu của bọn họ lên mạng.
– Cần gì phiền phức như vậy, anh chuẩn bị xử lý bọn họ.
Hạ Thiên cũng không muốn dùng biện pháp của Tiểu Yêu Tinh.
– Chồng, anh trực tiếp đến xử lý bọn họ, như vậy bọn họ chỉ chết trong vô danh, như vậy cũng không tốt. Nếu anh phát tán chuyện xấu của bọn họ lên mạng, như vậy cả nước sẽ có cả tỷ người chửi mắng, anh không thấy như vậy thì tốt hơn sao?
Tiểu Yêu Tinh cũng không muốn làm cho công sức của mình trở thành công cốc, nàng tiếp tục thuyết phục Hạ Thiên:
– Còn nữa, chồng, đám người kia sẽ mắng hai tên khốn kia mà bỏ qua chị Băng Băng. Hì hì, chúng ta có thể nói ngược lại, Lãnh Băng Băng là nữ cảnh sát chính nghĩa bị bọn họ hảm hại.
Lần này thì Hạ Thiên có chút động tâm, hắn lầm bầm:
– Như vậy cảnh sát tỷ tỷ chắc sẽ rất vui.
– Tất nhiên rồi, chị ấy sẽ rất vui, nếu chị ấy vui thì nói không chừng sẽ dùng thân báo đáp cho anh.
Tiểu Yêu Tinh liên tục nói.
– Vậy thì được, cứ làm như thế.
Hạ Thiên lập tức có quyết định, chỉ cần cảnh sát tỷ tỷ vui sướng thì hắn sẽ vui sướng. Tất nhiên, nếu có thể để cho cảnh sát tỷ tỷ đồng ý không mặc đồ ngủ với hắn, như vậy sẽ còn vui hơn
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc