Vương Tiểu Nha trừng mắt, nàng sửng sốt một lát rồi hào hứng:
– Vợ của Hạ Thiên ca ca sao? Ôi dào, tôi còn chưa được biết vợ của Hạ Thiên ca ca như thế nào, mau mang tôi đi xem.
Vương Tiểu Nha đưa ra yêu cầu như vậy làm Đinh Báo sững sờ, hắn có chút chần chừ, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên rồi hỏi:
– Thiên ca, anh xem… ….
– Đi thôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đinh Báo, người này sao lại ngốc như vậy, vợ của hắn ở đây, tất nhiên phải đưa hắn đi tìm vợ, điều này còn phải hỏi sao?
Đinh Báo có những lời này của Hạ Thiên thì cũng không còn chần chờ, hắn tranh thủ đưa Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha đến một gian phòng VIP. Khi còn chưa đi đến thì Hạ Thiên đã nghe được một giọng ca khiếρ sợ thiên địa quỷ thần.
Tiếng ca này sở dĩ khiếρ sợ thiên địa quỷ thần chẳng phải là quá hay, vấn đề là quá khó nghe.
Đối với Hạ Thiên thì âm thanh này rất quen thuộc, thậm chí là khắc sâu ấn tượng. Phải biết rằng trên đời kiếm được một giọng ca khó nghe như Triệu Thanh Thanh thì cực kỳ hiếm, ít nhất cho đến bây giờ Hạ Thiên vẫn chưa phát hiện ra người thứ hai. Vì vậy hắn chỉ cần nghe qua âm thanh là biết ngay đó là Triệu Thanh Thanh.
Khi Hạ Thiên còn đang nghi ngờ vì sao Triệu Thanh Thanh có mặt ở đây thì Đinh Báo đã mở cửa phòng, Vương Tiểu Nha là người đi vào đầu tiên, Hạ Thiên cũng theo sau, Đinh Báo là người đi cuối cùng.
Trong phòng có bảy tám người, tất cả đều là những cô gái, cũng không quá lớn tuổi, nhưng Hạ Thiên cũng chỉ quen biết một người, đó chính là Triệu Thanh Thanh. Lúc này Triệu Thanh Thanh đang hát như bò rống, nàng chỉ lo hát mà không lắng nghe cảm nhận của người khác.
– Hạ Thiên ca ca, ai là vợ anh?
Vương Tiểu Nha lúc này không nhịn được phải hỏi.
Hạ Thiên quét mắt nhìn qua tất cả mọi người, sau đó hắn đưa ra kết luận cuối cùng:
– Không có ai là vợ anh.
– Sao?
Vương Tiểu Nha lập tức mất hứng, nàng trừng mắt nhìn Đinh Báo:
– Này, anh gạt tôi sao?
– Chị Nha, tôi nào dám gạt chị?
Đinh Báo vội vàng nói, đúng là nói giỡn, Vương Tiểu Nha này chẳng nhưng là em gái của Kiệt ca, hơn nữa còn là bạn gái nhỏ của Thiên ca, hắn sao dám lừa nàng?
– Anh nói vợ của Hạ Thiên ca ca ở đây, nhưng Hạ Thiên ca ca nói không có, không phải anh thì chẳng lẽ là Hạ Thiên ca ca gạt tôi?
Vương Tiểu Nha bất mãn nói.
Đinh Báo không khỏi sững sờ, hắn chỉ vào Triệu Thanh Thanh:
– Thiên ca, đây không phải là vợ anh sao?
– Không phải.
Hạ Thiên trả lời không chút do dự.
– Nhưng…Cô ấy nói mình là vợ anh, tôi…Tôi còn tưởng thật.
Đinh Báo nói với vẻ mặt đau khổ.
– Này… ….
Vương Tiểu Nha hét lớn, nàng chạy về phía Triệu Thanh Thanh, sau đó thừa dịp Triệu Thanh Thanh không chú ý mà cướp lấy micro:
– Chị đúng là không biết xấu hổ, chưa nói đến vấn đề chị hát quá khó nghe, hơn nưa còn giả vờ là vợ của Hạ Thiên ca ca, đúng là giả danh lừa bịp.
Triệu Thanh Thanh đang hát thì bị người ta cướp mất micro, tất nhiên nàng lập tức phản ứng, sau đó nàng trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha:
– Này, em gái, tuy em còn nhỏ nhưng nói lời cũng phải chịu trách nhiệm, chị hát như vậy mà khó nghe sao? Chị là Triệu Vũ Cơ thứ hai…Ủa, sao em giống Triệu Vũ Cơ vậy?
– Không phải em giống Triệu Vũ Cơ, phải là Triệu Vũ Cơ giống em.
Vương Tiểu Nha bất mãn cải chính:
– Còn nữa, sao chị không hiểu gì hết vậy? Chị hát quá khó nghe mà còn dám tự xưng là Triệu Vũ Cơ sao? Hơn nữa còn giả mạo là vợ của Hạ Thiên ca ca, tưởng như vậy sẽ có được Hạ Thiên ca ca sao?
– Ai giả mạo? Chị chính là vợ của Hạ Thiên.
Triệu Thanh Thanh hào hùng nói.
Hạ Thiên bất mãn đón lời:
– Này, em là vợ anh khi nào?
– Sao? Sư phụ đến đây hồi nào vậy?
Triệu Thanh Thanh lập tức nhìn thấy Hạ Thiên, phản ứng đầu tiên của nàng là lắp bắp kinh hãi, sau đó nàng cười hì hì:
– Sư phụ, em đã là vợ anh lâu rồi mà?
– Em không phải là vợ anh.
Hạ Thiên tức giận nói.
– Sư phụ, trong mắt em, em vĩnh viễn là vợ anh.
Triệu Thanh Thanh nói mà mặt không đổi sắc.
Lúc này Hạ Thiên còn chưa nói thì Vương Tiểu Nha đã không nhịn được:
– Này, da mặt chị đúng là dày siêu cấp, Hạ Thiên ca ca không thích chị, không ngờ chị cứ quấy lấy.
– Em gái, người lớn nói chuyện thì con nít đừng xen vào.
Triệu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
Vương Tiểu Nha bị chọc tức:
– Này, ai là con nít? Em là bạn gái của Hạ Thiên ca ca.
– Không thể nào.
Triệu Thanh Thanh ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nàng quay đầu nhìn hạ thiên:
– Sư phụ, sư phụ, cô bé này không nói thật đấy chứ? Cô bé thật sự là bạn gái của anh sao?
– Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– Hừ, em đương nhiên là bạn gái của Hạ Thiên ca ca, chị tưởng em là chị, là giả danh lừa bịp, siêu cấp lừa gạt sao?
Vương Tiểu Nha căm giận nói.
– Trời…Sư phụ, sao lại như vậy?
Triệu Thanh Thanh nói với vẻ mặt bất bình:
– Thân thể của em tốt như vậy, đi ra khỏi cửa có thể giữ thể diện cho anh, về nhà có thể để anh tùy tiện “tiêu xài”. Một người vợ bé tốt như vậy mà anh không cần, anh lại tìm một cô bé chưa phát du͙c về làm bạn gái, đúng là quá bất công.
Vương Tiểu Nha trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh:
– Này, thân thể em có chỗ nào kém? Vào độ tuổi của em mà được như thế này là ngon lắm rồi đấy, không giống như chị, già rồi mà dáng người còn rách nát, hèn gì Hạ Thiên ca ca không thích chị.
– Này, có người nói như em sao? Cái gì mà chị già rồi? Chị vừa mới mười tám tuổi, chị còn có thể tiếp tục phát du͙c.
Triệu Thanh Thanh cũng trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha.
Hai cô gái một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, bộ dạng giống như sắp quyết đấu với nhau đến nơi.
– Mười tám tuổi rồi mà còn chưa phát du͙c, phụ nữ mười tám như một đóa hoa, qua tuổi mười tám sẽ trở thành cặn bã, chị sẽ càng ngày càng xấu đi thôi.
Vương Tiểu Nha nhíu mũi dùng giọng khinh thường nói.
– Em!
Triệu Thanh Thanh rất buồn bực, tiểu nha đầu này mồm mép quá khủng, vì vậy nàng lập tức hừ một tiếng:
– Dù sau này chị không phát du͙c thì cơ thể vẫn khá hơn hem, nhìn như chim cút, sờ vào chắc chắn sẽ không có chút cảm xúc.
– Chị…Chị…Chị… ….
Lần này đến lượt Vương Tiểu Nha buồn bực, gương mặt đẹp trở nên đỏ bừng bừng:
– Em còn cơ hội phát du͙c, em nhất định sẽ là siêu cấp đại mỹ nữ.
– Hừ, em cho rằng khi còn bé thì đẹp, lớn lên sẽ vẫn đẹp sao? Em biết cái gì gọi là phụ nữ mười tám tuổi sẽ biến đổi không? Khi còn bé thì xấu, lớn lên sợ rằng ngày càng xinh đẹp. Những người như em khi còn nhỏ thì rất xinh đẹp, sợ rằng càng lớn càng xấu, bây giờ mười hai tuổi em là một đóa hoa, đợi đến khi em mười tám tuổi, sợ rằng sẽ trở thành cặn bã.
Triệu Thanh Thanh vừa bị Vương Tiểu Nha đả kich, tất nhiên bây giờ nàng sẽ tận dụng cơ hội để đả kich trở lại, nếu không nàng sẽ thiệt thòi lớn.
– Chị nói bậy bạ.
Vương Tiểu Nha thở phì phò nói:
– Em không tin, chị căn bản chỉ là ghen ghét em.
– Triệu Thanh Thanh chị còn phải ghen ghét em sao? Chị là Triệu Vũ Cơ thứ hai, tương lai sẽ là nữ hiệp đệ nhất thiên hạ… ….
Triệu Thanh Thanh tiếp tục tự diễn thuyết.
– Hừ.
Vương Tiểu Nha cắt đứt lời Triệu Thanh Thanh:
– Chị đừng khoác lác, hát như vậy đừng mơ làm Triệu Vũ Cơ thứ hai.
– Này, em gái, chị cũng không nhịn được nữa, em nói chị hát dở, chị sẽ quyết đấu với em.
Triệu Thanh Thanh tức giận nói.
– Quyết đấu thì quyết đấu, em không sợ chị.
Vương Tiểu Nha hừ một tiếng rồi nói.
– Được rồi, chúng ta quyết đấu.
Triệu Thanh Thanh nói quyết đấu thì quyết đấu, nàng cầm lấy micro đưa sang:
– Em hát trước đi, nếu không người khác lại nói chị ỷ lớn hiếρ nhỏ.
Thì ra Triệu Thanh Thanh và Vương Tiểu Nha quyết đấu với nhau chính là thi hát.
– Hừ, chị xấu hơn em, chị hát trước đi, nếu không người khác sẽ nói em ỷ đẹp hiếρ xấu.
Vương Tiểu Nha ngẩng đầu kiêu ngạo nói.
– Em.
Triệu Thanh Thanh lại có chút buồn bực, sau đó nàng căm giận nói:
– Đẹp thì ngon sao? Hát trước thì hát trước, chị sẽ cho em tự nhận thua mà không dám hát.
Dưới ánh mắt quỷ dị của đám người Hạ Thiên, Đinh Báo và nhóm bạn của Triệu Thanh Thanh, lúc này Triệu Thanh Thanh và nha đầu Vương Tiểu Nha bắt đầu hát quyết đấu. Khi Triệu Thanh Thanh bắt đầu bày ra giọng ca không bình thường của mình thì mọi người vẫn còn giữ được bình tĩnh, dù sao mọi người cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý, cũng không quá sợ hãi.
Sau khi thoát khỏi sự tra tấn của Triệu Thanh Thanh thì đến lượt Vương Tiểu Nha, nhưng khi Vương Tiểu Nha mở miệng hát hai câu thì đám người trong phòng hầu như muốn hôn mê, người duy nhất không có cảm giác gì là Triệu Thanh Thanh, nàng đang cười rất sung sướng.
– Ha ha ha ha,…Chết cười, đây mà gọi là hát sao?
Triệu Thanh Thanh chỉ vào Vương Tiểu Nha, nàng cười đến mức lăn lộn:
– Em đang đọc bài à? Không đúng, đọc cũng không đến mức dở tệ như vậy…ha ha,… ….
Thật ra âm thanh của Vương Tiểu Nha cũng khá dễ nghe, nhưng nàng hát như ma đuổi, hơn nữa giống như còn không dùng micro, vì thế mà giọng hát lúc lớn lúc nhỏ, cực kỳ quỷ dị.
Nếu so sánh Vương Tiểu Nha với Triệu Thanh Thanh thì chỉ có thể nói là một cặp trời sinh, khó thể phân cao thấp.
– Em không hát nữa.
Vương Tiểu Nha cũng nhanh chóng phát hiện ra mình không có thiên phú ca hát, nàng ném micro một cách căm giận, sau đó nói với Hạ Thiên:
– Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi thôi, không ở cùng với người phụ nữ xấu xí này nữa.
Triệu Thanh Thanh đang cười rất vui vẻ, khi nàng nghe được lời nói của Vương Tiểu Nha thì lại tức tối:
– Này, ai là người phụ nữ xấu xí? Ai xấu? Chị xinh đẹp thế này mà không biết, đúng là ánh mắt có vấn đề.
– Này, em quay lại đây, nói rõ xem chị xấu ở chỗ nào… ….
Triệu Thanh Thanh cũng liên tục gào lên, nhưng Vương Tiểu Nha đã bỏ đi, để lại một Triệu Thanh Thanh rất buồn bực. Sau đó Triệu Thanh Thanh bắt đầu phát tiết, tất nhiên đám bạn đi hát cùng phải chịu tra tấn.
Lúc này Vương Tiểu Nha đi ra ngoài đại sảnh quán karaoke cũng rất bực bội, nàng nép lên người Hạ Thiên rồi lầm bầm:
– Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi làm gì đây? Hình như cũng không còn gì vui.
– Về nhà.
Hạ Thiên vô tình nói, trong lòng hắn thầm quyết định, sau này sẽ không bao giờ đi hát karaoke
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc