Kiều Phượng Nhi cũng không nhịn được.
– Đúng là tâm thần.
Kiều Hoàng Nhi cũng rất bất mãn, đám sinh viên này suốt ngày không chịu học tập chỉ biết làm ba trò vớ vẩn, không những lãng phí tiền của cha mẹ, hơn nữa còn lãng phí lương thực của quốc gia.
– Chồng, đừng để ý đến bọn họ.
Kiều Tiểu Kiều vẫn có biểu hiện rất bình tĩnh, đối với những hành động của đám người này, nàng tuy cảm thấy có chút hoang đường nhưng cũng không quá bất ngờ. Vì trước đó Kiều Phượng Nhi đã nói rõ những nội dung topic nhảm nhí trên diễn đàn sinh viên đại học Giang Hải, rõ ràng đây là cuộc chiến bảo vệ hoa hậu sinh viên đại học Giang Hải.
Tất nhiên Kiều Tiểu Kiều thấy những chuyện này là vô bổ, nhưng nàng biết những năm gần đây đám sinh viên rất rảnh rỗi, tạm thời còn chưa cảm nhận được áp lực cuộc sống. Kết quả là bọn họ luôn bỏ thời gian nhàn rỗi làm những chuyện không đâu ra đâu.
– Được rồi, anh cũng mặc kệ đám ngu ngốc này.
Hạ Thiên kéo tay Kiều Tiểu Kiều bước đi, cũng xem đám ngốc kia là không khí.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều muốn bỏ qua đám người này, những người này lại không nghĩ như vậy. Hạ Thiên vừa đi được một bước thì có một kẻ gào lên:
– Hạ Thiên, tao quyết đấu với mày.
Khi âm thanh này vang lên thì có một nam sinh đeo kính chạy đến trước mặt Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều, thật ra nếu là năm xưa thì nam sinh này muốn tiếp cận Kiều Tiểu Kiều là không thể, vì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi tám phần sẽ đạp hắn bay ra. Nhưng bây giờ có mặt Hạ Thiên, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng không ra tay, cứ để đối phương chạy đến.
– Hạ Thiên, tao là Đỗ Văn Thư khoa Trung Quốc học, người ta anh gọi là anh đeo kính, hôm nay tao quyết đấu với mày…Á… ….
Tên khốn tự xưng là anh đeo kính còn chưa nói dứt lời thì đã gào lên đau đớn, Hạ Thiên tung một đá đạp ngã đối phương xuống đất.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn có chút khinh thường:
– Cái gì là anh đeo kính, tôi thấy anh nên gọi là gấu đeo kính, không chịu nổi một đòn, rõ ràng là gấu chó đeo kính.
Kiều Phượng Nhi thầm khinh bỉ Hạ Thiên, người này bị lòi mắt sao? Với thân thể của tên kia mà gọi là gấu chó à? Gọi là gấu con còn dễ nghe.
Nhưng Kiều Phượng Nhi cũng nhanh chóng phát hiện so sánh của mình quá khập khiễng, gấu con thì rất đáng yêu, nhưng tên khốn anh đeo kính kia không có cái quái gì gọi là đáng yêu.
Lúc này anh đeo kính đã bò lên, hắn dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
– Sao lại đánh tao?
Đám người bên kia cũng chỉ trích:
– Đúng vậy, sao lại ra tay đánh người?
– Quá bạo lực, vô văn hóa.
– Kiều Tiểu Kiều tìm bạn trai như vậy sao, chưa gì đã đánh người rồi… ….
– Chúng ta nhất định phải *** vớt Kiều Tiểu Kiều, nếu không sau này nàng sẽ bị bạo hành… ….
Tình cảnh có chút hỗn loạn, đồng thời đám người vây quanh cũng ngày càng nhiều. Bây giờ là lúc sắp vào học, liên tục có người đi về phía bên này, sau đó đều tụ tập lại xem náo nhiệt.
– Này, tất cả im mồm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn đám người, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào anh đeo kính:
– Này anh ngu ngốc, muốn quyết đấu sao? Không đánh nhau sao lại gọi là quyết đấu?
Hạ Thiên không đợi anh đeo kính mở lời, hắn nói thêm:
– Này, anh ngu ngốc, bây giờ quyết đấu đã kết thúc, anh nên nhận thua rồi cút đi, đừng để tôi phải tiếp tục ra tay.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu rõ, thì ra vị huynh đệ kia nghĩ quyết đấu là đánh nhau.
– Tao nói quyết đấu không phải là đánh nhau.
Anh đeo kính nói với vẻ mặt tức giận:
– Hạ Thiên, tao là người nhã nhặn, tao không đấu võ, muốn đấu văn.
– Đấu văn?
Hạ Thiên không khỏi ngáp một cái:
– Tôi không có tâm tình đấu văn với anh, cút đi.
– Hừ, tao thấy mày chẳng phải không có tâm tình, không dám phải không?
Anh đeo kính đẩy kính, ưỡn ngực vểnh mông, đầu ngước lên cao giống như bắt được nhược điểm của Hạ Thiên, giọng điệu rất đắc ý:
– Tao đã điều tra rồi, mày hoàn toàn là loại “phổ cập văn hóa”, chưa từng đi học, đừng nói là đại học, cấp hai còn chưa qua. Vì vậy người ta mới nói câu “vô văn hóa”, loại không có văn hóa thường chỉ thích dùng bạo lực, thế nào? Tao nói không sai chứ?
Hạ Thiên có chút khó chịu, hôm qua tên Uông Tiểu Long khốn kiếp dám nói hắn là vô văn hóa, bây giờ anh đeo kính này cũng dám sỉ nhục hắn. Tên này không phải là sinh viên đại học sao? Những năm gần đây không thi đại học, không học hành gì như hắn mới là độc nhất vô nhị.
– Này, anh cảm thấy mình rất có văn hóa sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Anh đeo kính.
– Tất nhiên, anh đây là đệ nhất tài tử đại học Giang Hải, chính là vương tử văn thơ lai láng, nếu so với một đứa cần phải “phổ cập văn hóa” như mày thì ăn đứt đuôi con nòng nọc.
Anh đeo kính dùng giọng khoe khoang nói, cũng không quên đả kich Hạ Thiên.
Kiều Phượng Nhi nghe như vậy mà không nhịn được, người này dám tự xưng mình là vương tử sao? Đúng là xấu còn hơn cả hoàng tử ếch.
– Tôi ghi ra một chữ, nếu anh không biết thì tranh thủ thời gian tự sát đi.
Hạ Thiên tức giận nói.
– Không có vấn đề.
Anh đeo kính lập tức đồng ý:
– Cái này coi như là đấu văn, mày viết chữ cho tao đoán, lát nữa tao cũng ghi cho mày đoán, ai không nhận ra mặt chữ thì thua, nếu thua thì phải rời xa Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên không quan tâm đến anh đeo kính, hắn quay đầu hỏi Kiều Tiểu Kiều:
– Vợ, em có giấy bút không?
– Có.
Kiều Tiểu Kiều đến trường đi học, tất nhiên nàng phải có giấy bút, nàng nhanh chóng lấy vở ghi ra, sau đó lấy bút đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng bút nhanh chóng ghi trên trang giấy, sau đó hắn đưa sang cho anh đeo kính:
– Thằng ngu, đọc được không?
Anh đeo kính nhận tờ giấy mà vẻ mặt trở nên khó coi, đám người đứng bên kia cũng có bảy tám tên bu lại, vẻ mặt ai cũng cổ quái, đây…Đây là chữ gì?
– Này, thằng ngu, đọc được chưa mày?
Hạ Thiên bắt đầu thúc giục:
– Không biết thì nói ra, anh rất bận.
– Đúng vậy, không biết thì nói ra, chúng tôi không có thời gian.
Kiều Phượng Nhi cũng bất mãn nói, đừng nghĩ rằng Kiều Phượng Nhi bất mãn với Hạ Thiên, thậm chí nàng còn muốn bóp chết hắn, nhưng lúc này nàng đứng về phía Hạ Thiên, vì nàng phát hiện ra Hạ Thiên vẫn “ngon hàng” hơn đám người kia.
Lưu manh Hạ Thiên này tuy đáng hận nhưng không đáng ghét, mà đám người kia thì rõ ràng là ruồi bọ, quá đáng ghét, làm Kiều Phượng Nhi cảm thấy phiền phức. Tất nhiên, điều này cũng xuất phát từ nguyên nhân vài năm qua nàng đã gặp phải quá nhiều ruồi bọ.
– Điều này…Điều này…Tuy anh văn hay chữ tốt nhưng…Nhưng chưa từng có ấn tượng với chữ này… ….
Anh đeo kính lắp bắp nói.
– Không biết thì nói là không, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ:
– Còn dám nói mình có văn hóa sao?
– Vậy mày nói xem đây là chữ gì?
Anh đeo kính có chút không phục.
– À, anh cũng không biết.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
– Anh tùy tiện vẽ chơi thôi.
Nghe Hạ Thiên nói như vậy thì Anh đeo kính thiếu chút nữa đã hộc máu, hắn vắt óc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng là tên kia vẻ chơi thôi sao?
Kiều Phượng Nhi cũng dở khóc dở cười, lưu manh này đúng là quá khủng, ngay cả những chuyện thế này cũng làm ra được.
Kiều Tiểu Kiều nở nụ cười, tác phong của Hạ Thiên cũng không làm nàng quá bất ngờ, hành vi của hắn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
– Đúng làm làm bừa.
Anh đeo kính tức giận nói.
– Đúng vậy, quá vô sỉ.
– Vô sỉ không bình thường.
– Loại vô sỉ như vậy đúng là khó có đối thủ.
– Anh đeo kính, anh có thể ăn miếng trả miếng, trận này anh không bại.
– Đúng vậy, cậu tùy tiện viết ra một chữ đi.
Đám người bắt đầu nghị luận, sau đó lập tức nhắc nhở anh đeo kính, vì vậy mà anh đeo kính lập tức hành động, hắn cũng viết lên mặt giấy một chữ cổ quái ròi đưa cho Hạ Thiên:
– Mày biết đây là chữ gì sao?
– À, chữ này là chữ ngu, ý nói chú quá ngu.
Hạ Thiên liếc mắt qua rồi dùng giọng lười biếng nói.
Anh đeo kính trở nên căm tức:
– Mày đúng là nói bậy bạ.
– Này, ngu ngốc, nếu bảo anh nói sai, vậy chú nói xem đây là chữ gì?
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
Anh đeo kính chợt choáng váng, hắn có biết đâu?
– Không biết sao?
Hạ Thiên tức giận nói:
– Chú đã không biết thì đừng nói anh đoán bừa, vì vậy dù là đấu văn hay đấu võ chú cũng thua anh, “té” đi cho đẹp.
Anh đeo kính lại thiếu chút nữa đã ói máu, con bà nó, sao ngột ngạt như vậy?
– Tao còn muốn đấu, lúc này chúng ta chơi thư pháp.
Anh đeo kính không cam lòng nói, người này tự xưng là Sách Pháp Vương Tử, tất nhiên phải có sở trường đặc biệt.
– Đấu thư pháp sao?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường, sau đó hắn duỗi tay:
– Bút lông.
Anh đeo kính chợt sững sờ, hắn cũng không ngờ Hạ Thiên đáp ứng sảng khoái như vậy, nhưng hắn cũng phản ứng ngay. Hắn nhanh chóng đi lấy bút lông và mực nước, hắn đã có kế hoạch sẽ đấu thư pháp, tất nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn.
Hạ Thiên cầm lấy bút lông, hắn cũng không nhúng mực chỉ ngồi xuống mà múa bút như mây. Đám người xung quanh thấy hành động của hắn thì rất khó hiểu, con trâu này làm gì vậy?
Nhưng vài chục giây sau tất cả đều ngây người, tên khốn này làm gì vậy?
Trên mặt đất có một hàng chữ, tất cả đều khắc sâu vào mặt đất nửa tấc, đây rõ ràng là những chuyện mà võ lâm cao thủ trong phim mới làm được, người này có thể làm được sao?
Mà nội dung hàng chữ cũng làm cho Kiều Phượng Nhi không biết nói gì, vì nội dung là: “Kiều Tiểu Kiều là vợ của Hạ Thiên!”
Hạ Thiên tiện tay quăng bút lông ra, sau đó hắn nói với Anh đeo kính:
– Này, chờ chú viết được như vậy thì đến tranh với anh.
Anh đeo kính hoàn toàn không nói gì, hắn bị cút hút vì cây bút lông. Vì hắn thấy cây bút lông có hơn phân nửa đang cắm vào nền xi măng, vì vậy mà hắn không khỏi có một ý nghĩ, nếu cây bút lông cắm lên người hắn thì sao?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc