Một người đàn ông vừa bước ra khỏi quán bar thì bị một đám người cầm đao xông đến chém ngã xuống đất, vài giây sau thì đám người đã bỏ đi, người đàn ông hoàn toàn bị phế.
Đúng vào thời điểm đó, một người đàn ông vừa mới dừng xe ở bãi đậu xe, khi bước xuống xe thì có vài người cầm đao phóng đến, cũng chưa đến mười giây đồng hồ đã chém người đàn ông ngã xuống đất.
Những chuyện tương tự như vậy liên tục xảy ra ở rất nhiều địa phương trong thành phố Giang Hải, mà những người bị chém có cùng một đặc điểm, bọn họ đều là những thành viên nòng cốt của Tứ Hải bang.
Trong buổi tối hôm nay cảnh sát thành phố Giang Hải cũng tiến hành một đợt truy quét chưa từng có, tất cả các quán bar và hộp đêm của Tứ Hải bang đều bị cảnh sát tập kich. Nghe nói tối nay tất cả cảnh sát của khắp các phân cục công an thành phố Giang Hải đều được điều động, đều đi truy quét thành viên của Tứ Hải bang.
Ngày hôm sau một tin tức nhanh chóng được truyền bá, Tứ Hải bang từng được coi là vô địch, là bang phái hùng cứ quận Tây, địa vị không thể không thể rung chuyển đã bị diệt chỉ trong vòng một đêm.
Mà Tứ Hải bang bị diệt chỉ vì bọn họ làm một chuyện sai lầm, đó chính là bọn họ đưa ra truy sát lệnh, nghe nói người bị truy sát là một nhân vật thiên ca thần bí. Vị thiên ca này chính là người đã điều động quân tinh nhuệ của hai nhà hắc bạch thành phố Giang Hải để diệt Tứ Hải bang.
Còn thiên ca kia là ai thì không mấy người biết rõ, chỉ biết đó là một người cực mạnh, hai nhà hắc bạch đều không dám chọc vào, dù là Tứ Hải bang hùng mạnh cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.
– Biết không, đại ca của tao là thiên ca… ….
– Vậy thì coi là gì, đại ca của tao cũng là thiên ca… ….
– Khoác lác như vậy làm gì, tao là tiểu đệ của thiên ca… ….
– Chúng mày chỉ biết bốc phét, tao cho chúng mày biết, đại ca của chúng tao là thiên ca, tao là tiểu đệ duy nhất của thiên ca… ….
– Tao nghe nói chị hai của chúng tao là vợ của thiên ca… ….
Thời điểm này đám côn đồ thành phố Giang Hải đều coi mình có quan hệ với thiên ca.
Mà đám người kia không biết vị thiên ca trong miệng bọn họ lại đang chơi bài cực kỳ hứng thú, tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết tối qua thành phố Giang Hải vì mình mà sinh ra những sự việc long trời lở đất. Tối qua hắn nằm trên người Tôn Hinh Hinh cả đêm, điều này làm nàng chết đi sống lại. Sáng hôm sau Tôn Hinh Hinh đi làm, hắn không có việc gì làm nên ở nhà đánh bài. Hôm qua hắn đã đánh bài cả buổi chiều, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thấy chán.
Nhưng không bao lâu sau Hạ Thiên đã buồn bực, vì hắn phát hiện hôm nay mình quá xui, đã thua liên tiếp hai mươi ván.
– Không chơi nữa.
Hạ Thiên rất bực bội, trò chơi chết tiệt này đúng là, hắn thông mình như vậy mà cứ thua liên tục, rõ ràng trò chơi có vấn đề.
Hạ Thiên tắt máy tính, hắn ra khỏi nhà định tìm chút chuyện gì đó để làm. Nhưng khi hắn vừa ra khỏi khu Học Phủ Danh Uyển thì điện thoại đã vang lên.
Hạ Thiên lấy ra xem, trên màn hình là hai chữ Sở Dao.
– Chồng, là em đây, Dao Dao đây.
Điện thoại vừa được nối thông thì đã vang lên giọng nói nũng nịu của Sở Dao, lần này có vẻ không giả dối, thời gian này Sở Dao rèn luyện rất tốt, âm thanh rất quyến rũ.
– Anh biết là em.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Chồng, em vừa giúp anh làm một chuyện, xét ở mức độ ngoan ngoãn của em, anh có thể đến gặp ông nội em được chưa?
Sở Dao tiếp tục giả vờ nũng nịu, mục đích chính là muốn đưa Hạ Thiên đến gặp ông nội.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
– Em giúp anh làm chuyện gì?
– Chồng, chẳng lẽ anh không biết có rất nhiều côn đồ của Tứ Hải bang muốn chém anh sao?
Sở Dao ngẩn người hỏi.
– Biết, thì sao?
Hạ Thiên vẫn có chút mơ hồ.
– Chồng, tối qua em đưa người đi diệt Tứ Hải bang, bây giờ chắc chắn sẽ không có ai đến chém anh.
Sở Dao vẫn dùng giọng điệu tranh công nói.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
– Không phải em gây khó cho anh sao?
Sở Dao ngẩn ngơ, sau đó nàng có chút uất ức:
– Chồng, em giúp anh chứ? Sao lại gây khó cho anh.
– Anh còn chuẩn bị chờ đám người kia đến chém, sau đó có thể thuận tiện vui đùa một chút. Bây giờ không có ai đến chém anh, như vậy anh vui đùa thế nào đây?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Em diệt bọn họ sao không báo anh biết?
Sở Dao có chút buồn bực, chồng này đúng là khó hầu.
– Chồng, em biết lỗi rồi, sau này em chém người sẽ hỏi ý anh.
Sở Dao đáng thương nói.
– Hừ, dù sao trình độ của đám người kia cũng quá kém, cũng không có gì vui sướng, lần này anh không trách em.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Sở Dao rốt cuộc cũng vui sướng:
– Cám ơn chồng, anh đúng là quá tốt.
Sở Dao khựng lại một chút rồi cẩn thận hỏi:
– Chồng này, anh có thể đến thăm ông nội của em chưa?
– Anh rất bận, sau này hãy nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn vẫn không có hứng thú gì với ông lão kia. Dù là ông nội của Mỹ nữ tỷ tỷ là Diệp Thiên Nam muốn mời hắn dùng cơm, hắn còn chưa muốn đi.
– Biết rồi, chồng, khi nào anh rảnh thì nói sau.
Sở Dao có chút buồn bực, vị trí vợ bé số chín quả nhiên khó thể đảm đương.
… ….
Phân cục quận Đông, Lãnh Băng Băng xoay huyệt thái dương, bây giờ nàng cảm thấy đau đầu, không phải vì tối qua không ngủ, cũng vì hành động lớn của cảnh sát tối qua.
Tuy hành động lần này do Lãnh Băng Băng phát động, nhưng đây là hành động hợp lý. Tứ Hải bang là một tổ chức hắc đạo, đáng lý ra đã sớm bị đánh tan, nhưng vấn đề là hành động hôm qua đã vô tình có sự hợp tác với hắc đạo, vô tình dẫn đến sự liên quan giữa hắc bạch đạo.
Tuy lúc này không có ai trách Lãnh Băng Băng, nhưng nàng sợ rằng những kẻ có ý kiến với mình sẽ khó thể buông tha cơ hội, sẽ mượn đề tài này để làm phiền nàng.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Lãnh Băng Băng xoa nhẹ huyệt thái dương, trong lòng có chút cảm giác bức bối, người hỏi tội đã đến.
Lãnh Băng Băng cầm điện thoại xem xét, nàng chợt ngây người, vì người điện thoại đến chính là cục trưởng Hào Đồ. Tuy nàng đã có chuẩn bị chờ người khác hỏi tội, nhưng dù sao cũng không ngờ người đầu tiên là Hào Đồ.
– Chào anh, cục trưởng Hào!
Lãnh Băng Băng vẫn nhận điện thoại.
– Tiểu Lãnh, tôi muốn nhờ cô một chuyện.
Hào Đồ đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói có chút lo lắng.
Lãnh Băng Băng không khỏi sững sờ, thì ra Hào Đồ cũng không phải gọi điện hỏi tội, là xin hỗ trợ sao?
– Tiểu Lãnh, tối qua có chuyện phát sinh với Tứ Hải bang, chắc chắn cô cũng biết rõ. Hôm qua có không ít thành viên Tứ Hải bang đã bị chặt đứt gây tay gân chân, bây giờ bọn họ đang ở trong bệnh viện. Lúc này có một người tên là Cổ Ba đang ở trong bệnh viện Phụ Nhất, tôi hy vọng cô có thể nể mặt, mời bạn trai ra chữa tốt tay chân cho hắn.
Hào Đồ nhanh chóng nói.
Lãnh Băng Băng có chút kinh ngạc, vị cục trưởng Hào này muốn mình kéo Hạ Thiên đến cứu chữa cho một người Tứ Hải bang sao?
– Cục trưởng Hào, tôi có thể hỏi một câu được không, Cổ Ba này có gì đặc thù sao?
Lãnh Băng Băng chần chừ hỏi.
Hào Đồ có chút trầm ngâm, sau đó lão mở miệng:
– Tiểu Lãnh, tôi…Tôi cũng không gạt cô, Cổ Ba là người tôi xếp vào nằm vùng ở Tứ Hải bang. Lần trước chuyện phát hiện vụ án buôn lậu ở huyện Lâm Giang, còn có cả truy sát lệnh của Tứ Hải bang với Hạ Thiên, tất cả đều là tin tức của cậu ấy.
Lãnh Băng Băng nghe Hào Đồ giải thích như vậy thì thở phào thoải mái, thì ra Cổ Ba là người nằm vùng, hèn gì Hào Đồ quan tâm như vậy.
– Tiểu Lãnh, chuyện này phải kinh động đến cô, tôi không muốn cả đời sau đều nằm trên giường.
Giọng nói của Hào Đồ có chút nghiêm trọng.
– Cục trưởng Hào, tôi sẽ nói với Hạ Thiên về vấn đề này, cũng chưa thể xác nhận với anh sẽ cứu chữa hoàn toàn cho Cổ Ba.
Lãnh Băng Băng vẫn đồng ý, Hào Đồ mời nàng hỗ trợ, tất nhiên nàng phải đồng ý. Hơn nữa, nếu đứng trên góc độ của nàng thì cũng hy vọng Hạ Thiên có thể cứu Cổ Ba, nàng là cảnh sát, nàng rất hiểu những người nằm vùng, thường rất khó khăn.
– Tiểu Lãnh, giám đốc bệnh viện Phụ Nhất nói cho tôi biết, nếu muốn cứu chữa hoàn toàn cho Cổ Ba thì chỉ có hy vọng duy nhất là Hạ Thiên.
Giọng nói của Hào Đồ trong điện thoại có chút hưng phấn:
– Chỉ cần cậu ấy tình nguyện, tôi tin sẽ không có vấn đề.
– Vậy thì được, cục trưởng Hào, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.
Lãnh Băng Băng trả lời.
– Tôi cúp máy trước.
Hào Đồ rõ ràng rất thỏa mãn với kết quả này.
Khi Hào Đồ cúp điện thoại thì Lãnh Băng Băng cũng điện thoại cho Hạ Thiên.
… ….
Bệnh viện Phụ Nhất trực thuộc đại học Giang Hải.
Liễu Vân Mạn đang cầm một não đồ xem xét bệnh tình, đúng lúc này y tá Tiếu Đồng chuyên buôn chuyện đã phóng vào.
– Không tốt rồi, bác sĩ Liễu, Giang Tiểu Nhu lại muốn nhảy lầu.
Tiếu Đồng vội vàng nói.
– Cái gì?
Liễu Vân Mạn chợt kinh hoàng, nàng buông não đồ ra nói:
– Mau đưa tôi đi xem.
Liễu Vân Mạn vội vàng theo y tá ra khỏi phòng, Liễu Vân Mạn vừa đi vừa hỏi:
– Cô có biết Giang Tiểu Nhu sao lại nhảy lầu không?
– Bác sĩ Liễu, tôi cũng không rõ ràng, chỉ là nghe nói chồng của Giang Tiểu Nhu xảy ra chuyện.
Tiếu Đồng trả lời.
– Trương Thiết xảy ra chuyện sao?
Liễu Vân Mạn có chút kinh ngạc.
– Bác sĩ Liễu, chị không nghe nói sao? Chồng của Giang Tiểu Nhu giống như là xã hội đen, tối qua tất cả xã hội đen ở Giang Hải bị truy quét, chồng của Giang Tiểu Nhu cũng bị chém, giống như bị tàn phế.
Tiếu Đồng nói với vẻ mặt đồng tình:
– Giang Tiểu Nhu cũng quá đáng thương, con bị bại não, bây giờ chồng cũng tàn phế, nửa đời sau coi như không còn chỗ dựa, nếu tôi là cô ấy cũng sẽ nhảy lầu.
Tâm tình của Liễu Vân Mạn chợt trầm trọng, nàng không nói thêm điều gì mà đi theo Tiếu Đồng. Một lát sau hai người đã ra ngoài, mà lúc này Giang Tiểu Nhu cũng đã đến vị trí nhảy lầu.
– Giang Tiểu Nhu, đừng làm chuyện điên rồ…Á… ….
Liễu Vân Mạn đi ra thì Giang Tiểu Nhu đã bước qua lan can, sau đó nàng thét lên. Nàng chưa hét thì không sao, khi hét lên thì Giang Tiểu Nhu đã nhảy xuống.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc