– Tôi đến với vợ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Vợ?”
Hà Minh không khỏi quay đầu nhìn Liễu Vân Mạn ở bên cạnh:
– Hạ thần y, bác sĩ Liễu, anh… ….
– Giám đốc, Hạ Thiên là bạn trai của tôi.
Liễu Vân Mạn đón lời, nàng có chút buồn bực:
– Giám đốc, hai người quen biết sao?
– Không, không, không, tôi nào có phúc khí quen biết Hạ thần y?
Hà Minh vội vàng lắc đầu:
– Có thể quen biết Hạ thần y là vận may lớn nhất của Hà Minh tôi.
Hà Minh nói ra những lời này không chỉ làm cho Liễu Vân Mạn ngây người, càng làm cho những thầy thuốc và y tá khác phải trợn mắt há mồm. Thì ra bạn trai của bác sĩ Liễu là một người mạnh mẽ, ngay cả giám đốc quen biết hắn cũng là một điều may mắn.
Vẻ mặt Tống Liên Thành ở bên cạnh biến đổi bất định, sau đó lão không nhịn được phải mở miệng:
– Viện trưởng, người này đến bệnh viện chúng ta gây rối, còn đánh Tống Dũng bị thương… ….
– Nói bậy.
Hà Minh gầm lên với Tống Liên Thành:
– Hạ thần y có thân phận gì, đáng để đến chỗ này gây chuyện sao? Anh nói anh ấy đánh Tống Dũng bị thương hay Tống Dũng tự đến gây chuyện?
– Viện trưởng, Tống Dũng nói những lời ô uế với tôi, Hạ Thiên tức giận mới ra tay.
Liễu Vân Mạn lúc này đã ý thức được quan hệ giữa Hạ Thiên và Hà Minh là không tầm thường, vì vậy tranh thủ mở miệng nói.
– Đúng là ngu ngốc, ngay cả bạn gái của Hạ thần y mà cũng dám động vào, đánh là đúng.
Hà Minh dùng ánh mắt không vui nhìn Tống Dũng:
– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Kéo Tống Dũng xuống, chữa trị sơ bộ, chút nữa tôi sẽ tính sổ.
– Giám đốc, cho dù anh biết người này cũng không thể quá đáng như vậy được? Tống Dũng bị mất sạch hàm răng, anh không truy cứu trách nhiệm, như vậy còn muốn tính sổ với Tống Dũng sao?
Tống Liên Thành cực kỳ tức giận, lão đã từng thấy nhiều tình cảnh khốn nạn, chưa bao giờ thấy tình cảnh này.
– Vậy anh nói tôi nghe, anh muốn thế nào?
Vẻ mặt Hà Minh trầm xuống.
Tống Liên Thành khẽ hừ một tiếng:
– Bảo vệ đã báo cảnh sát, rốt cuộc xử lý thế nào cứ giao cho cảnh sát.
– Được, vậy giao cho cảnh sát.
Hà Minh cười nhạt một tiếng, lão quét mắt nhìn đám người chung quanh:
– Đợi lát nữa cảnh sát đến, nếu các người dám nói dối thì tôi sẽ không khách khí, để tôi xem chuyện này ai là người có lỗi.
Hà Minh quay đầu nhìn Hạ Thiên rồi nói bằng giọng cung kính:
– Hạ thần y, anh có nên vào phòng làm việc của tôi ngồi một chút không?
– Không cần, tôi muốn ở đây với vợ, đừng cho bọn họ làm phiền tôi là được.
Hạ Thiên phất tay, sau đó hắn kéo Liễu Vân Mạn vào trong phòng làm việc.
– Được, Hạ thần y, tôi nhất định sẽ không quấy rầy anh.
Hà Minh cung kính gật đầu, lão đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Hạ Thiên.
– Giám đốc, làm sao bây giờ?
Một bảo vệ cẩn trọng nói.
– Sự việc đã xảy ra, đợi cảnh sát đến chúng ta phối hợp tốt là được.
Hà Minh hừ lạnh một tiếng:
– Tôi cũng ở đây chờ, nếu các người không có việc gì mà quấy rầy Hạ thần y, đừng trách tôi không khách khí.
Hà Minh cực kỳ cảm kich Hạ Thiên, đây là thật tình, đặc biệt là sau khi lão được biết Hạ Thiên cứu Vu Tiến lần thứ hai, như vậy lại càng cảm kich. Tuy Hạ Thiên ra giá cứu người là một triệu, nhưng thực tế đến bây giờ hắn còn chưa đòi tiền, điều này làm Hà Minh cảm thấy đối phương vốn cũng không phải vì tiền.
Tất nhiên Hà Minh sẽ chủ động muốn trả thù lao nhưng lại sợ quấy rầy Hạ Thiên, sẽ làm hắn mất hứng, vì vậy luôn chờ hắn tự mình gọi điện thoại, chứ không chủ động liên lạc với đối phương.
Mọi người thấy bộ dạng của Hà Minh thì trong lòng đã hiểu, rõ ràng vị giám đốc bệnh viện đang giúp đỡ bạn trai của bác sĩ Liễu vô điều kiện. Tâm tình của Tống Liên Thành cũng rất phức tạp, lão không muốn chơi trò cao tay với Hà Minh, nhưng con bị đánh quá thảm, nếu cứ bỏ qua như vậy rõ ràng không cam tâm.
Tình cảnh chợt trở nên giằng co, tất cả mọi người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút quỷ dị. Mãi đến khi cảnh sát xuất hiện thì bầu không khí bức bối mới bị phá tan.
– Ai báo cảnh sát? Ai đánh người ở bệnh viện?
Người dẫn đầu đội cảnh sát là Hoàng An Bình, thì ra tên bảo vệ trực tiếp điện thoại đến cục công an thành phố, mà bệnh viện xảy ra chuyện không may lại là chuyện lớn với cảnh sát, vì thế mà một đội trưởng đội cảnh sát hình sự như Hoàng An Bình phải đích thân chạy tới.
Sau khi Lãnh Băng Băng được điều đi làm phó cục trưởng phân cục quận Đông thì Hoàng An Bình tiếp nhận vị trí, hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự số sáu. Hắn cũng rất quen thuộc bệnh viện này, vì vậy đến đây tiếp án cũng là phù hợp.
– Cảnh sát, là tôi báo.
Tên bảo vệ bước lên phía trước:
– Đánh người chính là… ….
Hoàng An Bình nhìn thấy Hà Minh thì tiến lên chào hỏi:
– Giám đốc Hà, chú cũng có mặt ở đây sao?
Hoàng An Bình lại quay đầu nhìn qua Tống Dũng:
– Anh ta là người bị đánh sao?
– Đúng vậy, Tống Dũng bị đánh, đánh người là bạn trai của Liễu Vân Mạn, đang ở trong phòng.
Tống Liên Thành dùng giọng tức giận đón lời của Hoàng An Bình:
– Đội trưởng Hoàng, cần mời anh chấp pháp công bằng, nghiêm trị hung thủ.
– Khụ khụ, giám đốc Tống, chú nói gì?
Hoàng An Bình ho khan vài tiếng:
– Chú nói đánh người là ai? Là bạn trai của Liễu Vân Mạn sao?
– Đúng vậy, là bạn trai của Liễu Vân Mạn.
Tống Liên Thành gật đầu khẳng định.
Vẻ mặt Hoàng An Bình có chút cổ quái, bạn trai của Liễu Vân Mạn, đây không phải là Hạ Thiên sao? Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Tống Dũng, lại thấy gương mặt đối phương sưng phù, đây đúng là phong cách của Hạ Thiên.
– À, giám đốc Hà, chú có biết chuyện gì xảy ra ở đây không?
Hoàng An Bình khẽ nói:
– Hạ Thiên đánh người sao?
Hà Minh khẽ gật đầu:
– Đúng là Hạ thần y, nhưng sự việc có rất nhiều người chứng kiến, cậu cứ tìm nhân chứng hỏi rõ tình huống, có lẽ Tống Dũng khiêu khích trước, vì vậy Hạ thần y mới ra tay.
Hoàng An Bình gật đầu, điều này thì hắn rất tin tưởng. Dù Hạ Thiên thường xuyên đánh người nhưng rất ít khi chủ động, bình thường đều là người khác chọc tức hắn. Tất nhiên Hạ Thiên cũng là người hay làm lớn chuyện, người khác chỉ chọc giận, cũng không quá mức nhưng sẽ bị báo thù rất đau.
– Đội trưởng Hoàng, hung thủ đang ở bên trong, sao các anh còn chưa bắt người?
Khi thấy Hoàng An Bình nhỏ to trao đổi với Hà Minh thì Tống Liên Thành cảm thấy không đúng, lão không nhịn được phải hỏi.
– Giám đốc Tống, chúng tôi phá án thế nào không cần chú phải chỉ dạy.
Hoàng An Bình có chút không vui, hắn vung tay:
– Mọi người tìm nhân chứng xem xét tình huống, để xem có chyện gì xảy ra.
– Vâng, đội trưởng!
Vài cảnh sát khác lên tiếng, sau đó bắt đầu làm việc.
Sự việc rất đơn giản, cũng không lâu sau Hoàng An Bình đã được biết tất cả. Lúc này hắn không nhịn được phải nhìn Tống Dũng, người này đúng là không biết sống chết, rõ ràng dám có ý với phụ nữ của Hạ Thiên, hơn nữa còn mắng chửi, nếu chỉ bị đánh gãy hai hàm răng thì vẫn còn rất may mắn.
– Giám đốc Tống, căn cứ theo điều tra sơ bộ thì đầu tiên Tống Dũng gây phiền phức cho Liễu Vân Mạn, còn dùng lời nói ác độc mắng cô ấy. Vì vậy mà Hạ Thiên, à, cũng là bạn trai của Liễu Vân Mạn mới ra tay đánh người. Tất nhiên cậu ta ra tay cũng hơi nặng, nhưng dù thế nào thì Tống Dũng cũng sai, nếu muốn truy cứu thì trách nhiệm của Hạ Thiên cũng không lớn, tôi thấy hai bên nên hòa giải.
Hoàng An Bình hoàn toàn chưa tiến vào hỏi thăm Hạ Thiên, hắn đã nói ra một đoạn văn như vậy với Tống Liên Thành.
Tống Liên Thành thiếu chút nữa đã bị chọc tức:
– Có người phá án như vậy sao? Các anh căn bản không đi hỏi hung thủ đã có kết luận như vậy rồi à? Tôi thấy các anh đang bao che cho hung thủ.
– Giám đốc Tống, chú nói vậy là sai rồi, có mấy người thừa nhận mình phạm tội? Căn cứ vào nhân chứng đứng ở đây mới là chân thật, chúng tôi đã hỏi thăm hai mươi tám người, tất cả đều nói Tống Dũng mắng chửi Liễu Vân Mạn thậm tệ, sao nói tôi bao che cho được?
Hoàng An Bình có chút mất vui:
– Giám đốc Tống nếu cảm thấy cảnh sát chúng tôi phá án bất công, như vậy có thể tố cáo.
– Anh Tống, dù Tống Dũng đi nghiệm thương cũng không tính là trọng thương, vì vậy tôi khuyên anh nên xem xét lại. Tiền thuốc mem, trồng răng của Tống Dũng, tôi có thể lấy tư cách cá nhân để trả đủ, vì vậy không nên truy cứu nữa.
Hà Minh thản nhiên nói, giọng nói vô hình mang đến áp lực.
– Giám đốc Hà nói không sai, việc này nếu thật sự phải truy cứu, tối đa cũng chỉ bị giam vài ngày, bồi thường chút tiền thuốc là xong.
Hoàng An Bình khẽ gật đầu:
– Nếu hai bên có thể hòa giải là tốt, đừng kéo nhau đến cục cảnh sát.
Hà Minh và Hoàng An Bình kẻ xướng người họa làm đám người trong bệnh viện càng kinh ngạc, sao ngay cả cảnh sát cũng đứng về phía bạn trai của Liễu Vân Mạn thế này?
Tống Liên Thành chỉ cảm thấy rất bức bối, lão rất muốn nổi giận nhưng nghĩ lại mà nhịn xuống. Trong bệnh viện này, Hà Minh là đại ca, nếu đắc tội với Hà Minh thì lão và con trai sau này cũng khó sống. Mà xem cảnh sát cũng bao che cho tên khốn kia, chỉ sợ cũng không bị nhốt vào nhà giam, nếu náo loạn thì được không bù mất.
– Nếu giám đốc Hà và đội trưởng Hoàng đều đã nói như vậy, thôi thì cứ như thế mà làm.
Tống Liên Thành khẽ cắn môi:
– Trước tiên tôi đưa Tống Dũng đi trước.
Tống Dũng muốn kêu gào lên nhưng Tống Liên Thành đã trợn trừng mắt, sau đó lão kéo tay con:
– Đi, đi điều trị.
Nhìn Tống Liên Thành và Tống Dũng bỏ đi mà Hoàng An Bình cũng khẽ thở phào, việc này nếu náo loạn đến cục cảnh sát, với bối cảnh của Hạ Thiên thì tất nhiên sẽ dễ dàng thu phục. Chỉ sợ làm như vậy thì chính Hoàng An Bình cũng rất ngại.
– Này, giám đốc Hà, Hạ Thiên đang ở bên trong sao?
Hoàng An Bình chỉ vào phòng làm việc của Liễu Vân Mạn, cửa đã sớm đóng lại, vì vậy ở bên ngoài không thấy tình huống bên trong.
– À, Hạ thần y đang ở bên trong.
Hà Minh khẽ gật đầu, vấn đề Liễu Vân Mạn là bạn gái của Hạ Thiên, điều này làm Hà Minh rất khó hiểu. Trước kia nghe nói Kiều Tiểu Kiều là hôn thê của Hạ Thiên, trước đó lại nghe Vu Tiến nói Lãnh Băng Băng là bạn gái của Hạ Thiên, bây giờ lại có Liễu Vân Mạn, hình như mức độ tìm bạn gái của Hạ thần y cũng không thua kém gì trình độ y thuật.
Hoàng An Bình đang định đi vào chào hỏi thì có một y tá vội vàng chạy đến:
– Giám đốc, không tốt rồi, có người muốn nhảy lầu.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc