Mộc Hàm nhanh chóng nói một câu, nàng cũng không muốn nói ra tất cả. Hơn nữa nàng lo lắng Mị Nhi biết mình vừa định giết Hạ Thiên thì sẽ đến tìm phiền toái, dù sao nàng cũng không biết quan hệ giữa Mị Nhi và Hạ Thiên là thế nào.
– Nếu các người đã không việc gì thì nhanh đi ra.
Mị Nhi thật sự không truy vấn, nàng nói xong thì lóe lên rồi biến mất ngoài cửa.
Rõ ràng Mị Nhi chỉ đến nhìn qua mà thôi, nếu Hạ Thiên còn sống thì nàng cũng không cần phải ở lại.
– Chồng, chúng ta mau đi thôi.
Mộc Hàm cũng vội vàng nói với Hạ Thiên.
Dù Hạ Thiên không tình nguyện nhưng gian phòng đã bị nổ, tất nhiên hắn cũng chỉ còn cách phải bỏ đi, vì Mộc Hàm không muốn bị người phát hiện nên chỉ còn cách nhảy từ cửa sổ xuống.
– Chồng, chúng ta về khu Cảnh Uyển thôi.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi quyết định quay về, hơn nữa chạy Audi A7 nghênh ngang quay về, nàng tin người kia chắc chắn sẽ biết rất nhanh là mình còn sống, nàng đang chờ khoảnh khắc đối phương điện thoại lại.
… ….
Khi thấy Hạ Thiên ôm Mộc Hàm đang quấn khăn tắm vào phòng thì Lãnh Băng Băng có chút mất hứng:
– Các người vừa đi làm gì về vậy?
– Yêu đương vụng trộm.
Mộc Hàm hùng hồn trả lời một câu như vậy, sau đó nàng nở nụ cười quyến rũ với Lãnh Băng Băng:
– Thế nào, ghen tị sao?
– Chỉ có quỷ mới ghen.
Lãnh Băng Băng tức giận nói một câu rồi nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
– Chồng, vậy chúng ta cũng lên lầu, cậu giúp tôi đi mua quần áo được không?
Mộc Hàm lại nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:
– Dù cậu mua quần áo gì tôi cũng mặc cho cậu xem.
Hạ Thiên không nhiều lời, hắn vội vàng chạy ra ngoài.
Mộc Hàm sang phòng ngủ dành cho khách trong nhà Lãnh Băng Băng, nàng đợi nửa giờ nhưng người kia vẫn không điện thoại đến. Nhưng khi Hạ Thiên quay về, nàng phải trợn mắt há mồm, hắn xách theo hai túi lớn, khi nàng mở túi ra mới thấy bên trong có vài bộ quần áo, đủ loại nội y şëχy, vải vóc ít ỏi đến mức kinh người, nịt ngực, vớ, quần chữ T cũng có, thậm chí còn có vài bộ dành cho các cô nàng thích ngược đãi. Lần này Mộc Hàm đã hoàn toàn hôn mê, người này không muốn bắt nàng mặc một lần hết sạch đấy chứ?
– Chồng, cậu…Sao cậu mua nhiều như vậy?
Mộc Hàm dùng giọng mất hết sức lực nói.
– Cho chị mặc, vợ à, chị đã nói rồi, chỉ cần tôi mua thứ gì đều mặc cho xem, vì vậy chị phải mặc một lượt hết tất cả những thứ này cho tôi xem.
Hạ Thiên có vẻ không chờ đợi thêm được nữa:
– Vợ, bây giờ chị bắt đầu mặc được rồi.
Mộc Hàm có chút cảm giác tan vỡ, người này đúng là muốn nàng mặc tất cả một lần, đúng là, xem nàng là người mẫu nội y sao?
Căn cứ theo tính toán sơ bộ thì nơi đây tối thiểu có một trăm bộ nội y, nếu Mộc Hàm đều mặc lần thì ít nhất cũng phải mất một buổi tối. Quan trọng là nàng không nghĩ một buổi tối đều phải thay đổi quần áo qua lại như vậy, đúng là rất mệt mỏi, nàng thậm chí tình nguyện làm chuyện khác, ví dụ cho hắn đánh vài cái vào mông cũng không sao.
– Chồng, nếu không mỗi tối tôi mặc một bộ có được không?
Mộc Hàm cũng không muốn mình làm người mẫu tối nay.
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy ý nghĩ như vậy là không tồi, vì vậy gật đầu:
– Được.
Hạ Thiên tiện tay cầm lấy một bộ đồ tắm hai mảnh ít vải nhất, hắn ném cho Mộc Hàm:
– Vợ, chị mặc bộ này trước đi.
Mộc Hàm cũng không chối từ, nàng sảng khoái nhận lấy bộ áo tắm. Sau hai lần tìm đường sống trong cái chết đã làm nàng không còn nhiều cố kỵ trước mặt Hạ Thiên, hơn nữa nàng chẳng mặc gì còn được hắn nhìn qua vài lượt, bây giờ mặc đồ tắm thì có gì là không được? Hơn nữa nàng cũng không thể trùm khăn tắm hoài được, phải có thứ gì đó mặc trên người chứ?
Khi Mộc Hàm chuẩn bị cởi khăn tắm lại phát hiện Hạ Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào mình, gương mặt nàng không khỏi đỏ ửng, nàng nở nụ cười quyến rũ với hắn:
– Chồng, cậu quay đầu lại trước đi.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
– Vợ, tôi muốn nhìn chị mặc quần áo.
Mộc Hàm không biết nói gì cho phải, người này không những muốn mặc đồ tắm hai mảnh, hơn nữa còn muốn nhìn nàng không mặc gì.
Mộc Hàm thật ra cũng đoán đúng, Hạ Thiên quả thật có ý nghĩ này, hắn muốn biết Mộc Hàm không mặc gì đẹp hơn hay mặc đồ tắm đẹp hơn. Bây giờ hắn chỉ cần nhìn nàng mặc đồ là biết ngay.
Mộc Hàm quay lưng về phía Hạ Thiên, nàng cắn răng kéo khăn tắm, một lưng ong căng bóng trơn láng và cặp mông tròn căng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên không có gì che lấp, ánh mắt Hạ Thiên chợt trở nên nóng bỏng.
Nhưng tình cảnh này cũng không duy trì được bao lâu, Mộc Hàm dùng tốc độ nhanh nhất để mặc áo tắm lên người, che chắn các vị trí mấu chốt, sau đó nàng xoay người nở nụ cười quyến rũ nhìn Hạ Thiên:
– Chồng, đẹp không?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Mộc Hàm một lúc lâu, cuối cùng hắn lầm bầm:
– Hình như không mặc gì còn đẹp hơn.
Mộc Hàm cắn môi, sau đó môi đào hé mở:
– Chồng, muốn tôi cởi ra sao?
– Không cần.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mộc Hàm:
– Thôi thì để tôi tự mình cởi ra.
Hạ Thiên đưa tay lên ngực Mộc Hàm, sau đó bàn tay phải rơi xuống, một tiếng bốp vang lên, bàn tay rơi lên cặp mông của nàng.
– Vợ, bây giờ chị nên nhận trừng phạt.
hạ thiên nói, bàn tay đặt lên cặp mông co dãn của Mộc Hàm, sau đó lại bắt đầu rơi xuống.
– Bốp, bốp, bốp, bốp… ….
Những bàn tay liên tục rơi xuống mông Mộc Hàm, lúc này nàng đã ghé mặt vào trong ngực Hạ Thiên, chỉ cảm thấy những cảm giác khác thường từ dưới mông truyền lên, điều này làm thân thể nàng trở nên mềm nhũn. Lúc này gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ hồng, cặp môi kiều diễm ướt át, khi bàn tay Hạ Thiên rơi xuống thì hơi thở không khỏi gấp gáp, một tiếng rên lớn vang lên:
– Ư… ….
Cảm giác tuyệt vời từ lòng bàn tay truyền lên, điều này làm trong lòng Hạ Thiên dần bốc lửa. Lúc này bàn tay hắn rơi xuống nhưng lại không tiếp tục nhấc lên, hắn chậm rãi vuốt ve cặp mông căng tròn và xoa bóp, bây giờ nên đổi phương pháp được rồi.
– Này, hai người đang chơi trò ngược đãi sao?
Ngoài cửa chợt vang lên một âm thanh khoa trương, cặp nam nữ sắp rơi vào trầm luân đã bị âm thanh kia đánh thức.
– Á… ….
Mộc Hàm duyên dáng gọi một tiếng, gương mặt đỏ như máu, cũng không biết lúc này nàng lấy sức lực ở đâu ra mà giãy khỏi lồng ngực của Hạ Thiên, nàng nhảy lên giường lấy một chiếc chăn đơn đắp lên người.
Hạ Thiên rất buồn bực, lần sau nhất định phải đóng cửa, lúc nãy tiến vào quên cài cửa lại, bây giờ bị Triệu Thanh Thanh tiến vào phá hoại chuyện tốt. Hắn vất vả lắm mới tạo ra bầu không khí, bây giờ tiểu nha đầu kia đánh tan tành.
– Cậu đi ra, tôi có lời muốn nói.
Lãnh Băng Băng xuất hiện trước cửa, gương mặt lạnh lùng như một khối băng, tuy nàng không chỉ mặt gọi tên nhưng ai cũng thấy người được kêu gọi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút mất tình nguyện nhìn Mộc Hàm, vợ đã lên đến miệng mà lại bay mất. Đúng là không có biện pháp, vợ cảnh sát tỷ tỷ tìm hắn có chuyện, hắn cũng tạm thời bỏ qua tình huống có thể ăn sạch Mộc Hàm. Dù sao hắn cũng không quá gấp, dù sao nàng cũng chạy không thoát.
– Sư phụ, anh nhất định phải chết, chị Băng Băng đang rất tức giận.
Khi Hạ Thiên ra khỏi phòng thì Triệu Thanh Thanh dùng giọng hả hê nói.
– Em vui sướng như vậy làm gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn Triệu Thanh Thanh:
– Nếu cảnh sát tỷ tỷ tức giận thì anh sẽ đánh em.
– Sao?
Triệu Thanh Thanh lập tức buồn bực:
– Sao lại đánh em?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh Thanh:
– Vì em làm cho cảnh sát tỷ tỷ phải tức giận, vì vậy anh phải đánh em.
Triệu Thanh Thanh có chút tức tối:
– Sư phụ, anh không nói lý lẽ gì sao? Rõ ràng anh làm cho chị Băng Băng phải tức giận.
– Vừa rồi chỉ có em và cảnh sát tỷ tỷ ở cùng nhau, chắc chắn là em làm cho chị ấy tức giận.
Hạ Thiên có mười phần lý do.
Triệu Thanh Thanh lập tức phản bác:
– Rõ ràng là chị Băng Băng thấy anh và cô gái kia… ….
– Im ngay, nói bậy bạ gì đó?
Lãnh Băng Băng đột nhiên trừng mắt nhìn Triệu Thanh Thanh để ép buộc đối phương không được mở miệng, ngay sau đó nàng xoay người đi vào phòng ngủ.
Hạ Thiên lập tức đi vào, đồng thời cũng đóng cửa lại với kinh nghiệm xương máu vừa rồi, lúc này sẽ không có ai phá hoại được chuyện tốt của hắn.
– Có người nói cho tôi biết khách sạn Khải Duyệt có một vụ nổ, đó là phòng 1208, chuyện này có quan hệ đến cậu không?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.
– Đúng vậy, chị Hàm thiếu chút nữa đã bị nổ chết.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn nghiêm trang nói:
– Tôi chỉ vừa an ủi chị ấy.
– Có người an ủi như vậy sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, an ủi gì? Rõ ràng là đánh mông người ta, lưu manh này không ngờ lại có sở thích biến thái như vậy.
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, thật ra an ủi như vậy rất hữu hiệu, nếu không chị thử xem thế nào.
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn nói xong lại nhìn xuống cặp mông của Lãnh Băng Băng còn mê người hơn cả Mộc Hàm, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cảm xúc sẽ mạnh hơn?
– Cậu dám?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Hạ Thiên, nàng sẽ không thỏa mãn yêu cầu biến thái của lưu manh này.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn có gì mà không dám, nhưng chẳng qua chỉ không nở đãnh mông cảnh sát tỷ tỷ mà thôi. Hắn rất muốn thử xem cảm xúc của Lãnh Băng Băng là thế nào, nhưng không nhất định chỉ đánh mông mới biết được, sờ mó cũng được vậy?
– Hừ, cậu ra ngoài.
Lãnh Băng Băng vốn định nổi giận với Hạ Thiên, nhưng khi nàng thấy bộ dạng của hắn thì không thể nào tức giận cho được.
– Ra ngoài làm gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng, tối nay hắn muốn ngủ ở đâu.
– Tôi mặc kệ cậu làm gì, cậu đi tìm Mộc Hàm cũng được, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu muốn đi với ai thì đừng ở lại nhà tôi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, tuy đã sớm biết Hạ Thiên là lưu manh, tìm vợ khắp nơi, nhưng khi thấy hắn và Mộc Hàm làm bậy trong phòng thì vẫn rất không thoải mái.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng một lúc lâu, trên mặt chợt xuất hiện nụ cười sáng lạn.
– Cậu cười gì?
Lãnh Băng Băng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
– Tốt quá, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cuối cùng cũng ghen.
Hạ Thiên cực kỳ vui vẻ, hắn giang hai tay ra rồi ôm Lãnh Băng Băng vào lòng cực kỳ tự nhiên.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc