Hạ Thiên trừng mắt nhìn nữ phóng viên, tuy hắn thật sự mưu sát tên sát thủ trước mắt bao người, nhưng hắn sẽ không thừa nhận, dù sao cũng không có chứng cứ. Tiểu Kiều đã từng nói, giết người ác cũng không cho người ta nắm được chứng cứ, hắn nhớ rất rõ ràng.
– Phóng viên Hàn, cô là phóng viên phải biết rõ nói lời phải chịu trách nhiệm, cô xác định Hạ Thiên mưu sát sao?
Lãnh Băng Băng dùng giọng nhàn nhạt hỏi, mà nàng mở miệng cũng làm người ta cảm giác được mình đang bảo vệ Hạ Thiên.
Đám phóng viên ở đây thật ra có rất nhiều người có quan hệ với Lãnh Băng Băng, mà nữ phóng viên xinh đẹp kia cũng biết Lãnh Băng Băng. Lãnh Băng Băng biết rõ Hàn Văn Văn này là phóng viên báo Giang Hải News, mà Hàn Văn Văn cũng biết rõ thân phận của Lãnh Băng Băng.
Khi thấy Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên thân mật với nhau, Hàn Văn Văn liền biết ngay Hạ Thiên có hơn phân nửa là đàn ông của Lãnh Băng Băng, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái vì lời nói bảo vệ của Lãnh Băng Băng với Hạ Thiên.
Mà đám phóng viên khác cũng cảm thấy kỳ quái, người nào cũng biết người đẹp băng giá nổi tiếng gần đây không có cảm tình với đàn ông, bây giờ nàng đã có đàn ông, bây giờ có người tốt cáo đàn ông của nàng mưu sát, nàng có thể không bảo vệ người của mình sao?
– Đúng vậy, hắn làm nổ bom trên người tên sát thủ kia.
Hàn Văn Văn dù biết Lãnh Băng Băng bảo vệ Hạ Thiên nhưng vẫn không lùi bước.
– Tên kia là sát thủ đang cố gắng ám sát Tiểu Kiều sao?
Lãnh Băng Băng hỏi, tất nhiên nàng không hỏi Hàn Văn Văn, người được hỏi là Hạ Thiên.
– Đúng là tên khốn kia.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn chỉ vào Hàn Văn Văn và những phóng viên khác:
– Đám phóng viên này đi cùng với tên kia, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị bắt bọn họ lại đi.
Mọi người nghe vậy mà cảm thấy buồn bực, chưa nói người này kiêu ngạo vì có vợ là cảnh sát, sao lại lật ngược sự thật như vậy?
– Anh không cần ngậm máu phun người.
Hàn Văn Văn dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
– Rõ ràng anh làm nổ bom trên người tên sát thủ, làm hắn nổ tung mà chết, bây giờ lại vu cáo chúng tôi.
– Phóng viên Hàn, cô nói Hạ Thiên làm nổ bom, cô có chứng cứ gì sao?
Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày.
– Điều này… ….
Hàn Văn Văn chợt ngẩn ngơ:
– Vừa rồi anh ta chính miệng muốn cho tên sát thủ kia nổ chết, hơn nữa tên sát thủ kia căn bản không động, như vậy chắc chắn sát thủ không tự mình làm nổ bom, lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, nếu không phải sát thủ làm nổ thì chắc là hắn làm nổ.
– Phóng viên Hàn, năng lực suy luận của cô tốt như vậy sao không đổi nghành làm cảnh sát?
Trong giọng nói của Lãnh Băng Băng mang theo vài phần trào phúng:
– Nhưng xem ra cô không thích hợp làm cảnh sát, nếu làm cảnh sát mà chỉ dựa vào suy đoán, không dùng chứng cứ để bắt người, như vậy thế giới này đã sớm rối loạn.
– Cảnh sát Lãnh, đây là cô cố ý bao che.
Hàn Văn Văn có chút tức giận.
– Cô có thể trách cứ tôi, cũng có thể tố cáo tôi, tôi không ngại.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:
– Nếu mọi người tố cáo cậu ấy mưu sát, như vậy tự mình đến đồn cảnh sát, chỗ này tôi rất bận, cũng không rãnh quan tâm đến các vị.
Lúc này Hàn Văn Văn đã không còn cách nào, Lãnh Băng Băng này không sợ tố cáo, nàng còn làm gì? Năng lực lớn nhất của phóng viên cũng chỉ là cho sự việc ra ngoài ánh sáng mà thôi.
– Vậy anh ta đập nát máy ảnh và máy quay của chúng tôi đều bị anh ta đập nát, dù sao cũng phải bồi thường chứ?
Hàn Văn Văn ngây người ra một lúc rồi căm giận nói.
– Sát thủ kia gài bom trong máy ảnh, tôi nghi ngờ dụng cụ của bọn họ đều gắn bom, tất nhiên phải hủy đi.
Hạ Thiên nói đầy lý lẽ hùng hồn:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi thật sự cảm thấy bọn họ cùng nhóm với tên sát thủ, chị nên đưa bọn họ về đồn tra khảo cho rõ, nếu không sao bọn họ lại trùng hợp xuất hiện với sát thủ? Nơi đây rất vắng vẻ, cảnh sát các chị chưa kịp đến mà đám phóng viên này đến trước, chắc chắn là có hẹn với sát thủ, đã sớm chờ sẵn một bên.
Lãnh Băng Băng nhìn đám người rồi nhíu mày, Hạ Thiên nói những lời này không phải không đúng, đám phóng viên xuất hiện quá trùng hợp.
– Này, đừng vu oan người khác, tôi nhận được điện thoại mới đi đến.
Hàn Văn Văn vội vàng nói, nàng cung không muốn bị hiểu lầm có quan hệ với sát thủ, nói như vậy sự việc có chút phiền toái. Nếu cảnh sát tìm đến chỉ là phiền phức nho nhỏ, nếu Kiều gia tìm đến mới là vấn đề.
– Đúng vậy, cảnh sát Lãnh, chúng tôi nhận được điện thoại mới đi đến.
– Chúng tôi cũng vậy.
Những phóng viên khác cũng giải thích, rõ ràng ai cũng không muốn có liên quan đến tên sát thủ.
– Nếu đã là như vậy thì các người nên đi thôi.
Lãnh Băng Băng phất tay, nàng biết rõ hơn phân nửa tên sát thủ kia bị Hạ Thiên giết chết, vì vậy cũng không muốn náo loạn.
– Tôi đây… ….
Hàn Văn Văn còn muốn nói gì đó.
– Văn Văn, thôi bỏ, đi thôi.
Một đồng sự nhanh chóng kéo tay Hàn Văn Văn, nếu Hàn Văn Văn tiếp tục náo loạn thì sợ rằng cả nhóm sẽ bị kéo vào cục cảnh sát.
Khi thấy Hàn Văn Văn có chút do dự thì đồng sự lại chêm vào một câu:
– Cô còn gắng gượng làm gì? Tên sát thủ kia thếu chút nữa đã muốn kéo chúng ta theo, hơn nữa tên sát thủ kia có hơn phân nửa là tội phạm bị truy nã, dù để tên kia nổ chết cũng là làm việc nghĩa, sẽ không có ai truy cứu, cô cần gì phải vì một sát thủ mà đắc tội với người?
Hàn Văn Văn nhìn cổng Kiều gia, lại nhìn Lãnh Băng Băng, dù có chút không cam lòng nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Tuy nàng có tinh thần trọng nghĩa nhưng cũng không ngốc, vì một tên sát thủ chuyên gài bom mà đắc tội với Kiều gia và Lãnh Băng Băng, đúng là không cần.
Hàn Văn Văn nhìn Hạ Thiên, cuối cùng nàng cũng theo đồng sự bỏ đi, đám phóng viên khác cũng bỏ đi, những chuyện thế này nên tránh càng xa càng tốt.
– Bom do cậu làm nổ sao?
Khi đám người bỏ đi sạch sẽ thì Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi một câu.
– Tên khốn kia muốn gài bom vợ tôi, tất nhiên tôi phải cho hắn nổ chết.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, bộ dạng đương nhiên.
– Cậu.
Lãnh Băng Băng muốn nói gì đó, nhưng nàng lại lắc đầu:
– Thôi bỏ, tôi không muốn nói với cậu.
Đúng lúc này có một chiếc Cadillac phóng về phía cổng Kiều gia, xe nhanh chóng dừng lại, Kiều Đông Hải và vài người bước xuống, khi thấy Hạ Thiên thì hỏi ngay:
– Có chuyện gì xảy ra?
– Không có gì, tên sát thủ muốn gài bom Tiểu Kiều đã bị nổ tung.
Hạ Thiên hời hợt nói.
– Người khác không sao đấy chứ?
Kiều Đông Hải hỏi, sau hai vụ nổ thì Kiều gia cuối cùng cũng kinh động, Kiều Đông Hải nhận được tin thì chạy đến xử lý.
– Có tôi ở đây, tất nhiên không có gì.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Vậy thì tốt rồi.
Kiều Đông Hải khẽ thở ra:
– Hạ Thiên, cậu về với Tiểu Kiều trước đi, sự việc phát sinh tôi sẽ xử lý.
– Được rồi.
Hạ Thiên bắt chuyện với Lãnh Băng Băng:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đi giúp Tô Tiểu Xán giảm béo, tối lại tìm chị.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, gương mặt nàng đỏ ửng, lưu manh chết tiệt này nói tối muốn đến tìm nàng, không biết kín tiếng một chút sao?
Khi thấy Hạ Thiên và Tô Tiểu Xán đi cùng với nhau thì Kiều Đông Hải không khỏi nói thầm một câu:
– Tô Tiểu Xán thật sự đến tìm Hạ Thiên giảm béo sao?
Lãnh Băng Băng nghe những lời của Kiều Đông Hải thì không khỏi sững sờ, nàng không nhịn được phải mở miệng:
– Anh không biết tối qua có chuyện gì xảy ra sao/
Kiều Đông Hải có chút buồn bực:
– Tối qua có chuyện gì?
Bây giờ Lãnh Băng Băng mới biết, thì ra chuyện xảy ra ở nhà nàng tối qua chỉ có vài người biết rõ, Kiều Đông Hải cũng không biết tin. Điều này đã chứng minh năng lượng của cô gái Mị Nhi kia không phải là nhỏ, đã hoàn toàn giải quyết mọi chuyện.
Lãnh Băng Băng có chút do dự, cuối cùng nàng cũng nói sơ lược chuyện xảy ra tối qua cho Kiều Đông Hải. Nàng biết rõ tối qua Hạ Thiên gây chuyện khá lớn, địa vị của Lý Minh Hiên kia cũng không tầm thường, nàng cảm thấy Kiều gia nên biết chuyện này.
Kiều Đông Hải nghe Lãnh Băng Băng kể chuyện tối qua mà vẻ mặt trắng bệch, Hạ Thiên không biết Lý gia, Lãnh Băng Băng có lẽ cũng không biết Lý gia, nhưng Kiều Đông Hải thì biết rất rõ. Trong các đại thế gia thì Lý gia có thế lực rất lớn ở thủ đô, khó thể tin Hạ Thiên đã phế bỏ một con cháu dòng chính của Lý gia như Lý Minh Hiên, thù này là rất lớn.
– Cảnh sát Lãnh, cám ơn chị đã nói cho tôi biết chuyện này, chuyện vừa xảy ra nơi đây cũng làm phiền chị xử lý, tôi phải quay lại thương lượng đối sách với Hạ Thiên. Còn nữa, chị cũng phải cẩn thận, chú ý Lý gia trả thù, dù suy nghĩ vì Hạ Thiên hay cho chính mình, tốt nhất cô nên liên lạc với Lôi lão, để cho họ biết chuyện này.
Kiều Đông Hải nhanh chóng nói, hắn là người tin tức linh thông, chuyện giữa Lãnh Băng Băng và Lôi gia được hắn biết khá rõ.
– Tôi sẽ cẩn thận.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói nhưng lại không đồng ý điện thoại cho Lôi Chấn Thiên.
Kiều Đông Hải thầm lắc đầu, xem ra hắn phải tự mình gọi điện thoại.
… ….
Sau khi trở lại biệt thự của Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên bắt đầu châm cứu cho Tô Tiểu Xán. Bình thường những người mập là do ăn quá nhiều, nhưng béo như Tô Tiểu Xán thì hơn phân nửa là có bệnh, nói là giảm béo nhưng thực chất là chữa bệnh. Hơn nữa đối với Hạ Thiên thì căn bệnh này cũng đơn giản, cũng căn bản không cần Ngịch Thiên Bát Châm, vì vậy khi thi châm cũng không có nguy hiểm.
Toàn bộ quá trình chưa đến ba phút, mà hắn vừa chữa xong thì Kiều Đông Hải đã vội vàng đi đến, hắn hỏi ngay:
– Hạ Thiên, tối qua cậu sinh chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi? Nếu Lãnh Băng Băng không nói thì bây giờ tôi còn chưa biết cậu đắc tội với Lý gia ở thủ đô.
– Tối qua nào phải chuyện lớn gì.
Hạ Thiên không cho là đúng:
– Chẳng qua chỉ đánh cho tên Lý Minh Hiên kia một trận mà thôi, mỗi ngày tôi đều đánh người, có gì đâu.
Kiều Đông Hải nghe thấy như vậy thì chẳng biết nói gì, Hạ Thiên đúng là mỗi ngày đều đánh người, đối với hắn thì chẳng có gì ngạc nhiên, đã là chuyện cơm bữa thì quan tâm làm gì? Nhưng vấn đề là đánh người phải nhìn mặt, hơn nữa tối qua hắn nào có đánh người, Lý Minh Hiên đã là phế nhân.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc