Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời:
– Hơn nữa là mã hóa ở cấp cao nhất, cũng không có mấy người được xem.
– Có chuyện này sao?
Lý Minh Hiên chợt kinh ngạc:
– Vậy dừng kiểm tra.
Lý Minh Hiên cũng không đợi đối phương trả lời, hắn cúp điện thoại và bấm một số khác:
– Tử Hào, tôi là Minh Hiên, tôi đang ở thành phố Giang Hải.
– Được, tôi sẽ đến ngay.
Lý Minh Hiên lại nói một câu và cúp điện thoại, sau đó hắn vung tay, một chiếc Rolls-Royce chạy đến bên cạnh không chút tiếng động. Hắn mở cửa xe rồi tiến vào nói:
– Đến Đêm Giai Nhân.
Hơn mười phút sau Lý Minh Hiên đã vào Đêm Giai Nhân, hắn trực tiếp đi lên lầu bốn, lên đến nơi cũng trực tiếp đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng đã có vài nam nữ đang chờ, trong đó có Lâm Tử Hào, mà Cao Danh Dương thân là chủ nhân của Đêm Giai Nhân cũng có mặt, thậm chí một trong Tứ thiếu gia Giang Hải là Diệp Thiếu Kiệt cũng xuất hiện. Ngào ra còn có ba người phụ nữ, người thứ nhất là ngôi sao Lâm Yên Nhi có chút danh tiếng, còn có Tiểu Hàm được Cao Danh Dương sũng ái, cuối cùng chính là Diệp Mộng Vân.
– Minh Hiên, anh đến rồi.
Lâm Tử Hào đứng dậy mời chào, sau đó hắn nói với Lâm Yên Nhi:
– Đi đến bên cạnh Hiên thiếu gia.
Vẻ mặt Lâm Yên Nhi chợt cứng đờ, ngay sau đó lập tức khôi phục trở lại như bình thường, nàng đứng lên đi về phía Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên khoát tay:
– Tử Hào, quân tử không cướp chỗ tốt của người, cô ấy để lại chỗ anh.
Lý Minh Hiên quay đầu nhìn Diệp Mộng Vân rồi ngoắc tay:
– Cô, sang đây với tôi.
Vẻ mặt Lâm Tử Hào chợt biến đổi, vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt cũng trở nên khó coi, nhưng hai người không nói gì.
– Tôi không phải… ….
Diệp Mộng Vân định nói mình không phải là tiểu thư tiếp rượu, nhưng nàng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Lý Minh Hiên vươn tay kéo vào lòng, ngay sau đó một tay đã thò vào trong áo bóp mạnh lên bộ ngực nàng.
– Tôi không cướp phụ nữ của bạn, nhưng cô không phải là của ai trong số mọi người ngồi đây, vì vậy đêm nay cô là của tôi.
Lý Minh Hiên vừa dùng tay xoa ngực và lục lọi trong quần áo của Diệp Mộng Vân vừa dùng giọng bá đạo nói:
– Cô là ai cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ tôi nhìn trúng cô. Hiên thiếu gia tôi nhìn trúng người phụ nữ nào, cho tới bây giờ chưa ai chạy thoát.
– Ư… ….
Diệp Mộng Vân khẽ rên rỉ, Lý Minh Hiên hơi thô lỗ nhưng hình như cũng dùng đúng phương pháp, giống như chỉ trong khoảnh khắc đã châm ngòi thân thể nàng, mà nàng cũng giống như mất đi ý chí phản kháng, hay có thể là nàng không muốn phản kháng.
Lý Minh Hiên kéo nịt ngực của Diệp Mộng Vân xuống, hắn dùng hai tay xoa bóp cặp ngực của nàng ra đủ mọi hình dạng, trong đầu không tự chủ được phải nhớ đến bộ dạng của Lãnh Băng Băng, cặp chân dài gợi cảm và bộ ngực khủng bố của đối phương làm hắn sinh ra cảm giác chiếm giữ điên cuồng.
– Minh Hiên, sao hôm nay cậu lại đến đây?
Lâm Tử Hào giống như không nhìn thấy những động tác trắng trợn của Lý Minh Hiên:
– Mấy ngày trước không phải đã nói còn lâu mới đến sao?
– Hôm nay là sinh nhật mười tám của Thanh Thanh, tôi cố ý đến mừng sinh nhật.
Lý Minh Hiên cuối cùng cũng ngừng động tác tay, lúc này Diệp Mộng Vân cũng nằm trong lòng hắn như một đống bùn, gương mặt đỏ tươi giống như sắp nhỏ máu.
– Triệu Thanh Thanh sao?
Lâm Tử Hào có chút kinh ngạc:
– Đây là hôn thê của nhà cậu phải không?
– Đúng vậy, cha của cô ấy là Triệu Bỉnh Lương tuy rời xa thủ đô nhưng dù sao cũng là dòng chính của Triệu gia, Thanh Thanh là cháu gái ruột của ông Triệu, theo tôi thì coi như môn đăng hộ đối.
Lý Minh Hiên cười nhạt:
– Tôi cũng đã xem qua tư liệu của cô ấy, tuy tính cách có chút tùy tiện nhưng gương mặt và dáng người không tệ, quan trọng là thế giới tình cảm của nàng rất đơn thuần, mười tám tuổi mà chưa từng có bạn trai. Chỉ cần giáo du͙c thì nàng sẽ là một bà vợ tốt, vì vậy tôi rất thỏa mãn.
– Nếu đã như vậy thì bây giờ cậu phải ăn sinh nhật mới đúng, sao lại đến đây?
Lâm Tử Hào có chút buồn bực:
– Minh Hiên, chẳng lẽ có chuyện ngoài ý muốn?
– Bị một tên tiểu tử quấy rối.
Lý Minh Hiên có chút phẫn nộ:
– Đợi đến khi tôi tìm được thằng này thì phải làm cho nó biết tay, thằng khốn dám chiếm vợ cực phẩm, hơn nữa còn coi Yêu Yêu là vợ bé.
Lý Minh Hiên nhìn Lâm Tử Hào rồi hỏi:
– Đúng rồi, Tử Hào, tôi cũng vừa mới nhìn thấy Mộc Hàm, mà Mộc Hàm cũng gọi tên kia là chồng, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ hôn thê của cậu bị kẻ khác nẫng mất rồi?
Vẻ mặt Lâm Tử Hào lập tức trở nên cực kỳ âm trầm:
– Minh Hiên, có phải tiểu tử cậu nói là Hạ Thiên.
– Đúng vậy, là tiểu tử này, bộ dạng chó má nhưng rất kiêu ngạo.
Lý Minh Hiên hừ lạnh một tiếng:
– Nếu không phải đang ở nhà Triệu gia và chẳng thể ra tay, nếu không tôi đã phế thằng này. Còn người phụ nữ Lãnh Băng Băng bên cạnh nó, con bà nó đúng là cực phẩm, tôi hận không thể cưỡi lên người nàng.
– Minh Hiên, trước khi cậu xuống đây không điều tra rõ tình huống sao?
Lâm Tử Hào cười khổ một tiếng.
– Có cái gì cần điều tra, một thành phố Giang Hải nho nhỏ mà thôi, có vật gì đáng giá để coi trọng sao? Dù là thủ đô, người muốn Lý Minh Hiên tôi quan tâm cũng chỉ có vài mạng mà thôi.
Lý Minh Hiên không cho là đúng.
– Minh Hiên, Hạ Thiên chính là kẻ địch lớn nhất của chúng ta ở Giang Hải.
Lâm Tử Hào chậm rãi nói:
– Hắn là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều, là đàn ông của Diệp Mộng Oánh, Mộc Hàm có quan hệ mập mờ với hắn, Lãnh Băng Băng cũng là tình nhân của hắn. Tóm lại hắn khó tưởng tượng hơn suy nghĩ của cậu rất nhiều.
– Hắn là người chúng ta muốn đối phó sao? Rất tốt, giết chết nó, đưa Lãnh Băng Băng lên giường.
Lý Minh Hiên không sợ mà còn vui:
– Tốt lắm, Tử Hào, bây giờ cậu nói cho tôi biết, hắn có bản lĩnh gì?
– Y thuật rất cao, đến mức độ có thể cứu được người cần phải chết, hơn nữa còn có võ công cao cường, dù vài khẩu súng chỉa vào cũng không có lực uy hiếρ, rốt cuộc hắn còn bản lĩnh gì nữa thì tôi cũng không biết.
Lâm Tử Hào trầm ngâm rồi nói.
– Y thật của nó có cao đến đây cũng không thể cứu sống chính mình, vài khẩu súng không có lực uy hiếρ nhưng vài chục thì sao?
Lý Minh Hiên không cho là đúng:
– Đối phó với loại này rất đơn giản, để tôi thu phục nó.
– Minh Hiên, cậu nên cẩn thận một chút, trước tiên phải thăm dò đối phương rồi nói sau.
Lâm Tử Hào nói.
– Tử Hào, cậu nhát gan như vậy từ khi nào?
Lý Minh Hiên mất kiên nhẫn:
– Thôi được, cậu chỉ cần tìm ra thằng khốn kia, tôi sẽ đối phó.
Cửa phòng mở ra, một tên mập đi vào, là một trong Tứ thiếu gia Giang Hải, Tô Tiểu Xán.
– Lâm đại thiếu gia, Cao thiếu gia, Thiếu Kiệt, mọi người đều có mặt rồi à?
Tô Tiểu Xán tiến đến chào hỏi mọi người, cuối cùng ánh mắt hắn rơi lên người Diệp Mộng Vân, vẻ mặt không khỏi biến đổi:
– Mộng Vân, cô…Cô lại… ….
Vẻ mặt Diệp Mộng Vân có chút tái nhợt, vẻ mặt Lâm Tử Hào và Diệp Thiếu Kiệt cũng rất bất an, vì trên thực tế bọn họ đều biết quan hệ giữ Tô Tiểu Xán và Diệp Mộng Vân không bình thường. Quan hệ này rất bí ẩn, người ngoài không biết nhưng đám người Diệp Thiếu Kiệt và Lâm Tử Hào thì biết rất rõ.
– Đây là đàn ông trước đây của cô sao?
Lý Minh Hiên tiếp tục xoa bóp ngực Diệp Mộng Vân, hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
– Nhưng bây giờ chỉ là bạn bè bình thường.
Diệp Mộng Vân khẽ nói.
– Rất tốt.
Lý Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Xán:
– Tao **** cần biết mày là ai, con phụ nữ này đêm này là của tao, chuyện của tao không liên quan gì đến mày, bây giờ mày có thể cút đi.
– Con mẹ mày!
Tô Tiểu Xán tức giận, hắn lập tức vận động thân thể mập mạp phóng về phái Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên ngồi yên tại chỗ không chuyển động, khi Tô Tiểu Xán tiếp cận thì hắn mới nắm chặt tay trái và đấm ra.
– Á… ….
Tô Tiểu Xán kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ chợt văng ra đập mạnh lên cửa.
Tô Tiểu Xán vùng vẫy bò lên còn muốn tiếp tục ra tay, Lâm Tử Hào cuối cùng cũng không nhịn được phải mở miệng:
– Tiểu Xán, thôi bỏ… ….
– Bỏ sao? Bỏ sao? Ha ha ha… ….
Tô Tiểu Xán cười lên điên cuồng:
– Lâm Tử Hào, tao xem như biết mặt mày, cuối cùng tao cũng biết Kiều Đông Hải vì sao chán ghét mày, vì con bà nó mày rất đáng chán ghét.
– Tiểu Xán, tôi muốn tốt cho cậu, vì tốt cho cậu.
Lâm Tử Hào khẽ nhíu mày.
– Vì tốt cho tao, ha ha, năm xưa mày cướp đàn bà của Kiều Đông Hải chẳng phải cũng có lý do như vậy sao? Lâm Tử Hào, đừng dối trá với tao.
Tô Tiểu Xán cười ha hả:
– Được, không sao, Tô Tiểu Xán tao không đấu lại chúng mày, nhưng dù sao cũng có người trừng trị chúng mày. Lâm Tử Hào, lúc này hôn thê của mày sợ rằng cũng đang oằn oại dưới người thằng đàn ông khác mà thôi.
– Tiểu Xán, cút mau.
Vẻ mặt Lâm Tử Hào có chút âm trầm, Tô Tiểu Xán rõ ràng đã đụng vào nổi đau của hắn.
– Yên tâm đi, tao sẽ đi ngay.
Tô Tiểu Xán cuối cùng cũng liếc nhìn Diệp Mộng Vân:
– Đường đường là Diệp tiểu thư, rõ ràng không bằng một con điếm, trước đây ông mù mắt.
Tô Tiểu Xán nhổ một bãi nước miếng rồi bỏ đi.
– Đứng lại.
Lý Minh Hiên đột nhiên quát lớn.
– Mày còn muốn thế nào?
Tô Tiểu Xán dùng cặp mắt đỏ bừng nhìn Lý Minh Hiên.
– Dù nó là con điếm cũng đang nằm trong ngực tao, như vậy còn cao quý hơn bất kỳ con đàn bà nào khác, vì vậy mày phải trả giá vì câu nói vừa rồi.
Lý Minh Hiên chậm rãi đứng lên:
– Tao cho mày một cơ hội lựa chọn, mày tự vả vào mặt hay để tao đánh nát mồm mày?
– Minh Hiên, thôi cho qua đi.
Lâm Tử Hào mở miệng nói.
– Tử Hào, cậu thấy tôi có bao giờ thu hồi lời nói lần nào chưa?
Lý Minh Hiên cười nhạt một tiếng.
Lâm Tử Hào không nói thêm điều gì, hắn tất nhiên bết rất rõ về Lý Minh Hiên, vì vậy trước đó mới khuyên Tô Tiểu Xán.
– Đánh đi, con bà mày, dù đánh chết tao cũng không thay đổi được sự thật, con khốn nằm trong ngực mày chỉ là con điếm dơ bẩn mà thôi.
Tô Tiểu Xán gầm lên.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc