Chăm sóc Liễu Cương ở bệnh viện ngoài Liễu Linh còn có cả mẹ của hai người, đây là một người phụ nữ trung niên, tên là Đỗ Quyên.
Liễu Linh đã phá thai, sau khi trải qua vài ngày tịnh dưỡng thì cơ bản đã phục hồi, dù sao thì nàng vẫn còn trẻ nên tốc độ hồi phục là rất nhanh.
Đối với Liễu gia thì gần đây tình hình khá rối loạn, đáng lý ra bệnh di truyền có thể chữa trị được là chuyện tốt với Liễu gia, nhưng sau này tai họa liên tiếp đổ xuống. Đầu tiên là Liễu Kỳ gặp chuyện không may, sau đó là Liễu Linh và bây giờ là Liễu Cương. Dựa theo xu thế này, cũng không biết còn người nào ở Liễu gia sẽ phải gặp họa.
Đối với Đỗ Quyên thì khoảng thời gian này như một cơn ác mộng, chồng hôn mê, con trai cũng hôn mê, ngày hôm qua bà còn vô tình biết chuyện con gái mang bầu và vừa mới phá bỏ, khi đó thiếu chút nữa bà đã ngất đi. Nếu không phải Liễu Vân Mạn ở bên cạnh ngăn cản thì Đỗ Quyên đã dùng bình nước sôi đập lên người Liễu Linh.
Đối với Liễu Kỳ thì có năm vợ mười con, đối với Đỗ Quyên thì chỉ có một chồng và hai con. Một nhà bốn miệng ăn nhưng hôm nay đã có ba xảy ra chuyện, cũng chỉ còn lại một mình bà chống đỡ, tâm tình hỏng bét thế nào hoàn toàn có thể thấy được.
Khi thấy Liễu Vân Mạn đến thì Đỗ Quyên với vẻ mặt khó coi cũng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bà bắt chuyện với Liễu Vân Mạn:
– Tiểu Mạn, cháu đã đến rồi.
– Đỗ Tam Thẩm, dì đừng lo lắng, cháu vừa mới liên lạc được với Hạ Thiên, cậu ấy sẽ đến ngay, Tiểu Cương sẽ khá hơn.
Liễu Vân Mạn an ủi Đỗ Quyên.
– Thật vậy sao?
Đỗ Quyên không nói gì nhưng Liễu Linh ở bên cạnh lại mừng rỡ:
– Chị lớn, chị thật sự tìm được anh rể lớn rồi sao? Vậy thì quá tốt, anh rể lớn đến đây thì anh hai sẽ không sao, đám người đánh anh bị thương cũng đừng hòng thoát được.
– Chỉ cần Tiểu Cương không sao là tốt, còn ai đánh nó bị thương, nếu cảnh sát không tìm ra thì coi như bỏ đi.
Đỗ Quyên biết được đứa con có thể tỉnh lại thì tâm tình cũng tốt hơn một chút.
– Nhất định là Dương Phi tìm người trả thù.
Liễu Linh nghiến răng nghiến lợi:
– Tên khốn kia rõ ràng quá đáng, dám đánh đại ca đến nông nổi này.
– Còn không phải cô gây chuyện sao?
Đỗ Quyên trợn mắt nhìn Liễu Linh.
Liễu Linh không khỏi cúi đầu xuống, nàng không nói thêm lời nào.
Liễu Vân Mạn vội vàng khuyên nhủ:
– Đỗ Tam thẩm, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Tiểu Linh còn nhỏ, làm sai một chuyện cũng không nên trách móc nặng lời, chỉ cần sau này em nó không tái phạm là được.
– Tiểu Mạn, nếu chúng nó hiểu chuyện như cháu thì tốt biết bao.
Đỗ Quyên lộ ra nụ cười khổ:
– Sau này sợ rằng chúng nó còn cần cháu quan tâm nhiều hơn.
– Cháu là chị lớn, quan tâm đến em là đương nhiên.
Liễu Vân Mạn gật đầu, đám em họ này thật sự không thể để cho người khác bớt lo. Thật ra tất cả nguyên nhân cũng có phần của Tam thúc, vì Tam thúc của nàng suốt ngày không quan tâm đến con cái, chỉ biết lợi dụng thời gian còn sống để hưởng thụ lạc thú, cũng vì vậy mà Liễu Linh mới mười bảy tuổi cũng tìm nam sinh hưởng lạc thú và có thai.
Liễu Linh đột nhiên dùng giọng phẫn nộ nói:
– Các người còn đến đây làm gì?
Ngoài cửa chính là Dương Hưng Nghiệp và Dương Phi, còn có tiểu kiều xinh đẹp Viên Mẫn của Dương Hưng Nghiệp.
– Liễu Linh, nghe nói Liễu Cương bị người ta đánh, là bạn bè, tất nhiên hải đến thăm, chẳng lẽ không được sao?
Dương Phi híp mắt cười nói.
– Thúi lắm, anh của tôi là bạn anh khi nào?
Liễu Linh nổi giận mắng:
– Anh cút ra ngoài cho tôi, nơi đây không chào đón các ngừoi.
– Cô gái, nói chuyện không cần quát tháo như vậy, đôi khi nói sai một câu cũng sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Dương Hưng Nghiệp dùng ánh mắt ngoài cười trong không cười nhìn Liễu Linh:
– Cô bé cũng khá xinh, còn có bác sĩ Liễu xinh đẹp này nữa, nghe nói những năm gần đây đám yêu râu xanh đầy đường, các người đi đường phải để ý một chút, nếu không sẽ bị đàn ông kéo vào xe, có chuyện gì xảy ra khỏi cần tôi thông báo.
– Dương tiên sinh, ông đang uy hiếρ chúng tôi sao?
Trong giọng nói của Liễu Vân Mạn ẩn giấu sự tức giận.
Liễu Linh cũng cực kỳ tức tối:
– Họ Dương, các người không phải có vài đồng dơ bẩn sao? Các người có thể bỏ tiền tìm người hại anh tôi, ôti cũng có thể bỏ tiền, chúng tôi cũng không thiếu tiền.
– Cô gái, tôi biết rõ Liễu gia của các người có một nhà máy chế biến dược phẩm, nhưng tôi có quan hệ rất tốt với cục trưởng Viêm cục dược phẩm thành phố, có muốn tôi điện thoại để anh ấy quan tâm đến nhà máy không?
Dương Hưng Nghiệp vẫn dùng giọng ngoài cười trong không nói.
– Bác sĩ Liễu, tôi có quan hệ rất tốt với cục trưởng Trịnh cục y tế, có cần tôi nói anh ấy quan tâm đến cô một chút, nếu có ngày giấy chứng nhận hành nghề y của cô có vấn đề thì sẽ giúp được vài phần.
Lúc này người mở miệng lại là Viên Mẫn.
Khoảnh khắc này Liễu Vân Mạn chợt sinh ra xúc động muốn đánh cho đôi cẩu nam nữ trước mặt một trận, đây không phải đang uy hiếρ nàng sao?
– Các người rốt cuộc muốn gì?
Liễu Vân Mạn dùng giọng phẫn nộ chất vấn.
– Bác sĩ Liễu, cô đã hỏi thì chúng tôi cũng nói, con tôi bị một người nào đó trong số các người ra tay đánh lén, tôi tin đó là thằng khốn đã từng ra tay với chúng tôi ở trong khách sạn lần trước. Chỉ cần các người giao hắn ra, các người sẽ bình an vô sự, nếu không đi đêm đừng chọn đường vắng.
Dương Hưng Nghiệp lạnh lùng nói:
– Tôi biết thằng khốn kia tên là Hạ Thiên, tôi hy vọng hôm nay có thể thấy mặt nó.
Trên mặt Liễu Vân Mạn chợt có một biểu cảm kỳ quái:
– Các người quay đầu lại thì có thể nhìn thấy cậu ấy.
Đúng lúc này Dương Hưng Nghiệp cũng nghe thấy một âm thanh truyền đến từ sau lưng:
– Đám ngu ngốc này muốn tìm tôi sao?
Dương Hưng Nghiệp và Dương Phi xoay người, ngay sau đó đã nhìn thấy Hạ Thiên đang cười hì hì đứng ngoài cửa.
– Họ Hạ, ông còn tưởng mày chui vào háng con nào chưa dám thò đầu ra.
Dương Phi trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Con bà mày đã làm gì tao?
– Chị Vân Mạn, hai thằng ngu này vừa uy hiếρ chị sao? Tôi nghe nói bọn họ nói chị đi đêm đừng chọn đường vắng phải không?
Hạ Thiên không để ý đến Dương Phi, hắn quay sang hỏi Liễu Vân Mạn.
– Anh rể, hai tên khốn này khong những tìm người đánh anh của em, hơn nữa vừa rồi còn uy hiếρ sẽ tìm một đám đàn ông đến làm nhục em và chị lớn.
Liễu Linh tức giận tố cáo.
– Phải không?
Hạ Thiên nhìn Dương Hưng Nghiệp và Dương Phi :
– Nếu hai thằng ngu này đã dám nói lung tung, như vậy cứ để chúng sau này khỏi mở mồm, có vé vào câu lạc bộ người câm.
– Mày thử động vào tao xem?
Dương Hưng Nghiệp dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
– Mày dám động vào một sợi tóc thì tao cho mày ngồi tù mọt gông.
– Tôi cũng muốn động đến một sợi tóc của ông xem thế nào?
Hạ Thiên vung tay, Dương Hưng Nghiệp chỉ cảm thấy đầu hơi nhói lên, sau đó trên tay Hạ Thiên đã có một sợi tóc.
Hạ Thiên dùng hai ngón tay giữ tóc, hắn lắc lư trước mặt Dương Hưng Nghiệp:
– Này, thằng ngu, tao mới lấy một sợi tóc, làm gì được tao?
– Mày…Mày đúng là muốn chết.
Dương Hưng Nghiệp lấy điện thoại ra:
– Mày chờ đó cho tao.
Hạ Thiên ngáp một cái:
– Lại điện thoại giúp đỡ, đúng là không có chút sáng ý, tôi rất bận, cũng không có thời gian.
Hạ Thiên vung tay lên, tóc trong tay hắn đột nhiên phóng về phía Dương Hưng Nghiệp như một câu châm:
– Trả lại tóc cho ông.
Dương Hưng Nghiệp chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn dữ dội, ngay sau đó đất trời xoay chuyển, lão ngã ngữa xuống đất.
– Có chuyện gì?
Dương Phi chấn động, hắn vội vàng giữ chặt lấy Dương Hưng Nghiệp.
– Giám đốc Dương, giám đốc Dương.
Viên Mẫn cũng la lớn:
– Không tốt, mau gọi bác sĩ, giám đốc Dương hôn mê rồi.
Viên Mẫn chạy ra khỏi phòng rồi hô lớn:
– Bác sĩ, bác sĩ, có ai không, chỗ này có người hôn mê.
Vài vị bác sĩ chạy đến dùng xe đẩy Dương Hưng Nghiệp đi cấp cứu, Hạ Thiên nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Dương Phi và Viên Mẫn mà ngáp một cái:
– Trúng gió độc, dù cứu kịp hay không thì nửa đời sau cũng chỉ có thể nằm liệt giường.
– Con mẹ nó, mày chờ đó cho tao.
Dương Phi đang giúp đẩy xe nghe được câu nói của Hạ Thiên, hắn quay lại dùng giọng tức giận mắng một câu.
Dương Phi vừa dứt lời thì hai chân mềm nhũn rồi bổ nhào xuống, mà xe đẩy cũng đè lên người hắn, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi trực tiếp hôn mê.
– Bác sĩ, không tốt, trong đây lại có một người hôn mê.
Viên Mẫn vội vàng kêu lớn, nàng vừa nói xong cũng u mê và ngã xuống.
Đám bác sĩ và y tá kia không biết nói gì hơn, đây là chuyện gì, hôm nay là ngày gì, sao có ba người hôn mê một lượt thế này?
Hạ Thiên thì phủi tay:
– Xong, kết thúc công việc.
– Anh rể, anh thật lợi hại.
Liễu Linh nhìn về phía Hạ Thiên, trong ánh mắt có hương vị sùng bái.
– Anh vẫn luôn lợi hại như vậy.
Hạ Thiên tuyệt đối không khiêm tốn.
– Hạ Thiên, xem tình hình của Tiểu Cương trước đã.
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh mở miệng nói.
Hạ Thiên đi đến bên cạnh giường bệnh, hắn dùng hai ngón tay ép lên cổ tay Liễu Cương, một luồng băng hỏa linh khí truyền vào cơ thể đối phương, ngay sau đó hắn đã biết rõ tình hình.
– Hạ thần y, tình huống của Tiểu Cương thế nào?
Đỗ Quyên không nhịn được phải hỏi.
– Khá tốt, không tính là nghiêm trọng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Như thế này còn chưa tính là nghiêm trọng sao?
Đỗ Quyên nhìn con trai đã bị đánh thành bánh bao mà không biết nên nói gì cho phải.
– Dù bị thương nặng hơn cũng chỉ mất của tôi nửa giờ mà thôi.
Hạ Thiên bổ sung thêm một câu, sau đó hắn lấy ngân đâm liên tục đâm lên người Tiểu Cương.
Hạ Thiên dùng ngân châm dâm dẫn băng hỏa linh khí kich thích nhưng bộ vị gãy xương của Liễu Cương, đẩy mạnh tốc độ khôi phục. Con người vốn có năng lực tự chữa lành, hắn chỉ đề cao khả năng này lên mà thôi. Người khác bị ảnh hưởng gân cốt phải mất một trăm ngày, hắn chỉ cần đẩy mạnh năng lực tự chữa chị, vì vậy căn bản chỉ cần một ngày, thậm chí là một giờ.
Sau khi bề bộn xong tất cả thì Hạ Thiên mới thu ngân châm đâm lên đầu Liễu Cương, ngay sau đó hắn cứ giữ vững tư thế như vậy mà không nhúc nhích.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc