Nhưng tối nay cũng có rất nhiều người chị khổ, ví dụ như Kỷ Nam và Hạ Vân Sơn, còn có cả Kỷ Minh cùng với một đám người liên quan. Mà đối nghịch lại có một số người cảm thấy may mắn, ví dụ như Kiều Chấn Quốc.
Còn đối với Lãnh Băng Băng thì đây là cơ hội cho nàng phát tiết, nàng đem những nổi căm thù với Hạ Vân Sơn trong những năm tháng qua trút hết lên đầu Hạ Thiên. Lúc đầu nàng mắng Hạ Thiên rất đúng, nhưng sau đó hắn càng lúc càng cảm thấy vô tội, vì Lãnh Băng Băng mắng những chuyện không liên quan gì đến mình.
Lãnh Băng Băng mắng cực kỳ khoái chí, cuối cùng còn đuổi Hạ Thiên ra ngoài, cho Hạ Thiên trở thành kẻ lang thang.
Hạ Thiên vì muốn có một bữa tối lãng mạn, hơn nữa còn nhân cơ hội mà biến cảnh sát tỷ tỷ làm vợ mình, vì vậy hắn từ chối lời mời dùng bữa với người đẹp Diệp Mộng Oánh. Nhưng hắn nào ngờ đến đây chẳng những không được dùng cơm, cảnh sát tỷ tỷ cũng không biến thành vợ, cuối cùng hắn còn phải lưu lạc đầu đường xó chợ, vì vậy mà cực kỳ buồn bực.
Nhưng chuyện làm Hạ Thiên khó hiểu vẫn chưa chấm dứt, hắn rời khỏi khu dân cư Cảnh Uyển. Khi đi trên đường thìnhifn thấy một nhà hàng tây, hắn muốn vào dùng cơm lấp đầy bụng đói nhưng lại bị ngăn cản.
– Xin lỗi tiên sinh, anh không thể vào được.
Một người đẹp ở cửa nhà hàng ngăn cản Hạ Thiên.
– Sao vậy?
Hạ Thiên rất khó hiểu.
– Tiên sinh, chỗ chúng tôi có quy định, người không ăn mặc ngay ngắn thì không được vào.
Người đẹp giải thích.
Hạ Thiên cúi đầu nhìn mình, hắn càng nhìn càng nghĩ không ra, mình ăn mặc rất chỉnh tề mà?
– Tôi nào có ăn mặc không chỉnh tề?
Hạ Thiên nhìn người đẹp rồi dùng giọng bất mãn nói.
– Tiên sinh, tiến vào nhà hàng tây của chúng tôi thì phải mặc tây phục, không được mặc trang phục khác, cũng không được deo giày thể thao.
Người đẹp tiếp tục giải thích.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đẹp, hắn rất muốn đánh nàng một trận, phải mặc tây phục thì nói là mặc tây phục, sao nói hắn ăn mặc không ngay ngắn?
– Lần trước tôi cũng đã đến nhà hàng tây một lần, người ta vẫn cho vào.
Hạ Thiên bất mãn nói.
– Tiên sinh, đây là nhà hàng tây xa hoa, không giống như nhữn nhà hàng tầm thường khác.
Người đẹp vẫn kiên nhẫn giải thích.
Hạ Thiên nhìn Người đẹp với ánh mắt không cho là đúng, hắn cũng không thấy người đẹp này có cấp bậc gì cao.
– Tiên sinh, nếu anh muốn dùng cơm thì phía trước có một nhà hàng Trung Quốc, thức ăn không tệ lắm, hơn nữa còn rất rẻ.
Người đẹp nhắc nhở một câu rất hảo tâm.
– Đến khi tôi có tiền sẽ mua chỗ này, sẽ không cho người mặc tây phục đi vào, cũng chỉ có những người ăn mặc như tôi mới được vào.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói một câu.
– Không biết loại nhà quê ở đâu ra mà ăn nói lớn lối như vậy.
Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhạo, là giọng đàn ông.
– À, nếu anh ta có tiền để mua được nhà hàng này thì phải là tỷ phú.
Một người phụ nữ nói, ngay sau đó mọi người cười rộ lên.
Một nam một nữ này cũng không lớn tiếng nhưng thính lực của Hạ Thiên rất tốt, hắn nghe thấy rất rõ ràng.
Tâm tình của Hạ Thiên vốn không tốt, bây giờ lại bị hai người châm chọc, tất nhiên lại càng cảm thấy bực bội. Hắn quay đầu nhìn cặp nam nữ:
– Nói ai là đồ nhà quê? Hai người mới là bánh bao.
Hạ Thiên chỉ tay vào người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục dạ hội:
– Nhìn coi, không phải là một cái bánh bao sao?
Hạ Thiên mắng người phụ nữ xong thì chỉ vào người đàn ông mặc tây phục:
– Đừng tưởng rằng mặc tây trang thì ngon, cũng chỉ là một cái bao, một bao cỏ.
– Cậu…Cậu…Cậu nói ai là bánh bao?
Người phụ nữ trẻ tuổi giận đến mức lắp bắp:
– Đúng là không có mắt, tôi có mặt trái xoan nhé.
– Cô mới không có mắt, đây mà là mặt trái xoan.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ:
– Nói cô mặt bánh bao vẫn còn tán dương, rõ ràng là mặt bí đỏ.
– Cậu…Cậu…Cậu, nói bậy bạ.
Người phụ nữ trẻ tuổi gần đây tự coi là mình rất đẹp, bây giờ bị người ta mắng là mặt bí đỏ, nàng thiếu chút nữa đã tức giận ói máu.
– Tiểu tử, cậu nói đủ rồi đấy nhé, ức hiếρ phụ nữ thì có gì là tốt?
Người đàn ông mặc tây trang chợt quát lên.
Hạ Thiên nghe thấy như vậy thì chuyển mục tiêu, hắn nhìn người đàn ông:
– Tôi mắng anh là bao cỏ cũng rất đúng. Người phụ nữ của mình bị ức hiếρ, anh ở bên cạnh lại đứng ngây người, chưa nói đến vấn đề gì khác, nếu tôi là anh thì đã sớm ra tay đánh người rồi.
Hạ Thiên chỉ vào mình:
– Này, đến đánh đi, không dám đánh thì đúng là bao cỏ.
– Tốt, tiểu tử muốn ăn đòn, vậy thì anh thành toàn cho.
Người đàn ông mặc tây phục thẹn quá hóa giận, hắn đấm thẳng vào mặt Hạ Thiên. Lúc này hắn bị người ta sỉ nhục là bao cỏ trước mặt nhiều người, đúng là không thể không ra tay đánh người.
Nhưng đáng tiếc là người đàn ông này không biết đánh đấm, một đấm của hắn có vẻ không có lực. Tất nhiên, dù có đánh nhau giỏi cũng chẳng làm được gì Hạ Thiên.
Hạ Thiên vung tay chụp lấy nắm đấm của đối phương, hắn khẽ dùng sức, người đàn ông mặc tây phục té ngả ngửa xuống đất.
– Trình độ đánh đấm quá kém, vì vậy anh đúng là bao cỏ.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh thường.
– Này, sao anh đánh người?
Người phụ nữ trẻ tuổi vội vàng đỡ người đàn ông đứng lên, nàng cũng đồng thời mở miệng chất vấn.
– Tôi không đánh người, tôi chỉ đánh bao cỏ.
Hạ Thiên bĩu môi:
– Đúng là quá chán, tôi đi đây, sau này nếu tiếp tục nói bậy sau lưng người khác thì sẽ bị vã gãy răng.
Hạ Thiên xoay người bỏ đi, ức hiếρ một bao cỏ thì không có gì hay, trước tiên tìm một chỗ ăn cơm rồi nói sau.
Tuy người đẹp đứng trước cửa nhà hàng tây cấp bậc không cao nhưng lại không lừa Hạ Thiên, trước nhà hàng tây là một nhà hàng có tên là Ngoại Bà Gia Hương Thái.
Nhà hàng này làm ăn rất tốt, tuy chiếm diện tích khá lớn nhưng bên trong đã đầy người ngồi. Hạ Thiên nhìn lướt qua, sau đó hắn tìm thấy một bàn trống, vì vậy vội vàng tiến lên ngồi xuống.
Nhưng lại có một sự việc khó hiểu xảy ra.
– Tiên sinh, xấu hổ quá, anh có thể đổi vị trí được không?
Một nhân viên phục vụ nữ chạy ra nói.
– Sao phải đổi?
Hạ Thiên rất bức bối, hắn chẳng qua chỉ muốn dùng một bữa cơm mà thôi, đáng giá gây khó nhau vậy sao?
– Tiên sinh, là thế này, đây là bàn lớn, anh chỉ đến một mình, không cần ngồi bàn này.
Nhân viên phục vụ nữ giải thích:
– Bên kia có sáu vị khách, bọn họ ngồi bàn này rất phù hợp.
– Vậy còn bàn nhỏ nào không?
Hạ Thiên rất mất hứng, hắn đã nhìn khắp nhà hàng, đây là bàn trống duy nhất.
– Điều này, tiên sinh, anh có thể chờ một chút, bên kia có hai vị khách đang sắp tính tiền.
Nữ nhân viên phụ vụ dùng giọng ngượng ngùng giải thích.
– Tôi tới trước, sao lại phải đợi?
Hạ Thiên không vui vẻ gì, hắn cũng rất khó hiểu, đêm nay mình gặp vận rủi sao? Hắn chẳng qua chỉ muốn ăn một bữa, đầu tiên là bị cảnh sát tỷ tỷ chửi mắng, sau đó bị người đẹp ở nhà hàng tây cản ngoài cửa, còn bị người ta mắng là đồ nhà quê. Lúc này hắn đến đây, tưởng rằng có thể dùng cơm, không ngờ người ta chẳng cho ngồi.
– Tiên sinh, xin anh thông cảm cho.
Nữ nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ, đúng là người này đến trước, tuy chỉ là một người nhưng nào có quy định cấm một người đến đây dùng cơm?
– Cô không phải vợ tôi, sao tôi phải thông cảm cho cô?
Hạ Thiên tức giận nói:
– Mau đưa menu để tôi gọi món ăn, tôi đói bụng rồi.
Một câu nói của Hạ Thiên làm nữ nhân viên phục vụ phải đỏ mặt, hốc mắt cũng đỏ lên, nàng thật sự không biết phải làm sao.
– Này, có đạo đức công cộng không vậy?
Ở bên cạnh vang lên một âm thanh:
– Một người mà ngồi bàn lớn, đúng là mất đạo đức.
Mở miệng là một cô gái khoảng hai mươi, bộ dạng không tệ, ăn mặc rất xinh xắn. Bên cạnh cô gái còn có hai cô gái khác, mà sau lưng các nàng lại là ba tên thanh niên.
– Liên quan gì đến cô, bàn này cũng không phải của nhà cô.
Hạ Thiên tức giận nói.
– Sao anh không biết nói lý lẽ như vậy?
Cô gái rất tức giận:
– Một mình anh mà ngồi bàn lớn như vậy sao? Đây là lãng phí tư nguyên của nhà hàng, anh có biết không?
– Đây là nhà hàng của cô sao? Nhà hàng còn chưa nóng vội, cô nôn nóng làm gì?
Tâm tình Hạ Thiên không tốt, tất nhiên giọng nói cũng không tốt.
– Anh..Anh đúng là càn quấy.
Cô gái rất tức giận, nàng kéo hai cô gái tiến lên:
– Bàn này cũng không phải của nhà anh, anh có thể ngồi thì chúng tôi cũng có thể ngồi.
Cô gái kéo hai bạn nữ ngồi xuống bàn, sau đó nàng gọi ba tên thanh niên:
– Lương Nghị, mọi người cũng ngồi xuống đi, cùng lắm thì mọi người cùng ăn một bàn.
– Cô cố ý gây khó dễ với tôi phải không?
Hạ Thiên rất căm tức, cô gái này muốn ăn đòn sao?
– Đúng thì thế nào?
Cô gái cũng không vui vẻ gì:
– Làm gì nhau? Anh muốn đánh nhau sao?
– Muốn đánh nhau thì tốt, ba chúng tôi cũng xin góp tí sức.
Ba tên thanh niên cuối cùng cũng nói chuyện, hơn nữa còn cùng nhau đứng lên, rõ ràng cố ý gây áp lực cho Hạ Thiên.
– Tiên sinh, tiên sinh, bên kia có bàn trống.
Khi thấy xung đột sắp bộc phát thì nữ nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến:
– Xấu hổ quá, phiền anh sang bên kia là được.
– Được!
Hạ Thiên nở nụ cười sáng lạn:
– Đánh nhau với các người chỉ mất thân phận của tôi.
Hạ Thiên ấn xuống bàn rồi đứng lên, hắn đi theo nữ nhân viên phục vụ đến một chiếc bàn dành cho hai người, sau đó gọi vài món chờ nhân viên đưa lên.
Cô gái kia đuổi Hạ Thiên đi thành công, nàng gọi nhân viên đến, nhanh chóng gọi bảy tám món, cuối cùng còn nói với một câu:
– Nhanh lên nhé.
Tuy hôm nay khách đến quán khá đông nhưng rõ ràng đầu bếp lại không chậm, tốc độ đưa món ăn lên rất nhanh. Chỉ một lúc sau thì bàn Hạ Thiên đã xếp đầy món, mà bàn phía bên kia cũng có bốn món được đưa lên, một nhân viên đang tiếp tục đưa đến một món lẩu.
– Rầm… ….
Nồi lẩu vừa đặt lên thì chiếc bàn sụp xuống, nước lẩu văng tung tóe.
– Á… ….
– Nóng quá… ….
Ba nam ba nữ trên bàn chợt hét lên sợ hãi rồi chạy dạt sang bên cạnh, nhóm người không cẩn thận đụng vào những người khác, khoảnh khắc này tình cảnh chợt rối như canh hẹ.
Hạ Thiên thấy tình cảnh như vậy thì nở nụ cười sáng lạn, sau đó hắn bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc