Lãnh Băng Băng vẫn còn chưa hết hy vọng.
Đáng tiếc, người phụ nữ kia suy xét cẩn thận một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, vẻ mặt rất xấu hổ:
– Thật xin lỗi, nữ cảnh sát, tôi thật sự không rõ, không bằng chị đi hỏi người khác.
– Vậy cũng được, cám ơn chị gái.
Lãnh Băng Băng có chút thất vọng, tuy cửa ra vào thường có rất nhiều người nhưng những kẻ đứng cố định ở bên ngoài là rất ít. Nàng đã cẩn thận xem xét, gần khu vự này không có camera, nếu muốn biết có người tiếp xúc chiếc xe kia hay không là rất khó.
Ngay sau đó Lãnh Băng Băng lại hỏi mười mấy người nhưng không thu hoạch được gì, khi rơi vào đường cùng thì nàng cũng chỉ còn cách bỏ đi. Lúc này nàng chở Hạ Thiên trực tiếp đi về bệnh viện Phụ Nhất.
Có hai cảnh sát đứng canh gác ở lối đi nhỏ ngoài phòng bệnh của Vân Thanh, mà ở bên trong, Lý Bình đang cùng tán gẫu với nàng. Sau sự việc bọn cướp bắt con tin ở bệnh viện thì Lý Bình rất coi trọng những sự việc tương tự, hơn nữa lúc này là bảo vệ Vân Thanh, tất nhiên hắn phải tự mình ra trận, cũng không dám lười biếng.
– Đội trưởng, Hạ Thiên, các người đã tới.
Khi thấy hai người Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên cùng nhau đi đên thì Lý Bình không khỏi có chút buồn bực, hôm nay hắn còn chưa quay về đồn, tất nhiên sẽ không biết những chuyện đã phát sinh.
– Lý Bình, anh ra ngoài, tôi có chút chuyện cần nói riêng với luật sư Vân.
Lãnh Băng Băng lại quay sang Hạ Thiên, bộ dạng giống như mới phát hiện ra sự hiện diện của hắn:
– Sao cậu còn lẽo đẽo theo tôi?
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị còn chưa tan tầm, tất nhiên tôi phải theo chị.
Hạ Thiên ra vẻ rất đương nhiên.
– Điều này có liên quan gì đến tôi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị không tan tầm thì sao tôi về nhà được?
– Ai nói sẽ cùng về nhà?
Lãnh Băng Băng có chút căm tức, người này không muốn buông tha cho mình sao?
Lãnh Băng Băng phất phất tay mà không muốn tiếp tục dây dưa với Hạ Thiên:
– Tóm lại cậu ra ngoài trước, tôi và luật sư Vân có chuyện cần thương lượng.
– Được rồi, tôi sẽ chờ chị cùng đi.
Hạ Thiên đáp ứng rất sảng khoái, sau đó hắn cùng Lý Bình rời khỏi phòng bệnh.
Lãnh Băng Băng vừa xuất hiện thì Vân Thanh ý thức có biến cố xảy ra, lúc này Hạ Thiên và Lý Bình cũng đã ra ngoài, nàng hỏi ngay:
– Đội trưởng Lãnh, xảy ra chuyện gì?
– Mã Nhị Cương đã chết.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
– Hắn bị người ta gài bom trong xe.
– Mã Nhị Cương sao?
Vẻ mặt Vân Thanh chợt biến đổi lớn:
– Là lái xe của Kỷ Nam?
– Đúng vậy, chính là lái xe của hắn.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu:
– Tôi nghi ngờ hắn ta bị giết người bịt miệng, vì vậy, luật sư Vân, nếu chị còn biết manh mối nào quan trọng thì mau nói ra, nếu không chỉ sợ chúng ta không còn tìm ra được chút chứng cứ nào khác.
– Đã muộn rồi, muộn mất rồi, Mã Nhị Cương chết thì chúng ta đã chẳng còn chứng cứ gì cả.
Vân Thanh thì thào, nàng rất hối hận:
– Không thể ngờ, đúng là không ngờ, Kỷ Nam cũng không buông tha cho Mã Nhị Cương, đây là người đã theo Kỷ Nam hai mươi năm.
– Hai mươi năm?
Lãnh Băng Băng chợt kinh ngạc, dù nàng biết Mã Nhị Cương là lái xe của Kỷ Nam từ rất lâu nhưng cũng không ngờ lâu như vậy.
– Không sai, là hai mươi năm, hai mươi năm trước, khi Kỷ Nam chỉ là một chủ tịch thị trấn thì Mã Nhị Cương đã đảm nhiệm chức lái xe của hắn. Sau đó dù Kỷ Nam đi đến đâu thì cũng mang theo Mã Nhị Cương, thậm chí người ta còn nói người Kỷ Nam tín nhiệm nhất không phải là vợ cũng chẳng phải con mà là tài xế, là Mã Nhị Cương.
Vân Thanh cắn răng:
– Mã Nhị Cương nhìn có vẻ thật thà phúc hậu nhưng đã làm không ít chuyện cho Kỷ Nam.
– Luật sư Vân, tôi muốn hỏi cô, rốt cuộc quan hệ giữa Kỷ Nam và Lê San là thế nào?
Lãnh Băng Băng trầm ngâm một chút rồi hỏi, cuối cùng cũng động vào vấn đề mấu chốt.
Vân Thanh lắc đầu, nàng có vẻ rã rời:
– Thôi bỏ, Lê San đã chết rồi, tôi không muốn bôi xấu cô ấy vào lúc này. Mã Nhị Cương đã chết, vụ án này dù tiếp tục điều tra thì tôi và chị cũng không còn chứng cứ, tất đều do Mã Nhị Cương làm, đội trưởng Lãnh, kết thúc thôi.
Lãnh Băng Băng không khỏi nhíu mày:
– Luật sư Vân, chị cứ buông tay như vậy sao?
– San San từng nói với tôi một câu, những người như chúng ta không đấu lại hắn. Lúc đó tôi không tin, bây giờ tôi mới biết San San nói không sai, chúng ta quả thật không đấu lại hắn.
Vân Thanh nở nụ cười khổ sở:
– Đội trưởng Lãnh, tôi khuyên chị nên bỏ vụ này, tôi bị tai nạn xe, Mã Nhị Cương vừa bị gài bom bỏ mạng, chị cũng đừng xen vào, không đáng đâu.
– Luật sư Vân, tôi là cảnh sát hình sự, nếu có người hành hung thì phải đi điều tra. Nếu chị thật sự muốn lấy lại lẽ phải cho bạn bè thì đừng nên giấu diếm với tôi.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói.
– Đội trưởng Lãnh, chị coi như tôi chưa từng nói gì.
Vân Thanh khẽ nói.
– Luật sư Vân, tôi hy vọng chị xem xét lại, nếu chị thay đổi ý kiến thì nhớ điện thoại cho tôi.
Lãnh Băng Băng cũng không tiếp tục khuyên bảo. Vân Thanh là luật sư, không phải loại người dễ bị thuyết phục, nếu cứ ở bên cạnh thuyết phục thì chẳng bằng để Vân Thanh ở lại tự suy xét.
Vân Thanh gật đầu, bây giờ đầu óc nàng có chút rối, quả thật cần phải suy xét. Mã Nhị Cương chết đi đã hoàn toàn làm nàng rối loạn, nàng đã điều tra kỹ càng về Kỷ Nam, suy đoán nhiều khả năng, nhưng nàng không ngờ Kỷ Nam sẽ ra tay với Mã Nhị Cương.
Lãnh Băng Băng cũng không ở lại lâu, nàng đứng dậy đi ra.
– Lý Bình, cho người của anh giữ vững tinh thần, ngàn vạn lần đừng để cho luật sư Vân xảy ra chuyện không may.
Lãnh Băng Băng phân phó một câu, sau đó nàng rời khỏi bệnh viện, mà Hạ Thiên tiếp tục theo sau.
Khi mở cửa xe thì Lãnh Băng Băng lập tức nhận được cuộc điện thoại mà nàng không muốn nghe.
– Có chuyện gì?
Giọng nói của Lãnh Băng Băng càng thêm lạnh lùng.
– Có phải cô còn điều tra vụ án kia không?
Giọng nói trong điện thoại rất nghiêm túc.
– Không liên quan đến ông.
Lãnh Băng Băng lập tức phản pháo.
Người trong điện thoại chợt thở dài:
– Tôi cũng biết cô không dễ gì bỏ qua, nhưng này, Băng Băng, đã nhiều năm rồi, cô nghe tôi nói một lời, lần này không cần điều tra vụ này, được không?
– Sao tôi phải nghe lời ông? Ông có tư cách gì để tôi phải nghe theo?
Lãnh Băng Băng cười lạnh một tiếng:
– Khi tôi còn bé thì ông không quan tâm, bây giờ tôi cũng không cần ông quan tâm.
Lãnh Băng Băng nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, nàng nhớ đến người mẹ đã chết trong uất ức, nàng nhớ đến tuổi thơ u ám của mình, vì vậy mà không khỏi sinh ra hận ý với người đàn ông kia.
– Cảnh sát tỷ tỷ, người điện thoại cho chị là bố chị sao?
Bên cạnh vang lên âm thanh của Hạ Thiên.
Lãnh Băng Băng đột nhiên quay đầu, nàng rống lên với Hạ Thiên:
– Tôi không có cha.
Hạ Thiên không tức giận, hắn chỉ cười hì hì với Lãnh Băng Băng:
– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng không có cha.
Lãnh Băng Băng có chút sững sờ, không biết vì sao lúc này lửa giận của nàng chợt tan biến. Trước đó nàng từng nghĩ sẽ điều tra về tình cảnh của Hạ Thiên, nhưng đối phương như đá đột nhiên xuất hiện trong khe, vì vậy bây giờ nàng không khỏi hòa hoãn trở lại, nàng chủ động hỏi:
– Sao cậu không có cha?
– Tôi cũng không nhớ rõ, Đại sư phụ nói cha mẹ không quan tâm đến tôi, bọn họ ném tôi trên đường, nhưng tôi không tin, tôi nhớ khi mình đi nhà trẻ thì bỏ trốn cùng thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên gãi đầu, chuyện còn bé bây giờ quá mơ hồ, ký ức còn sót lại chính là thời điểm nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ.
– Cậu nói mình không có cha mà cũng chẳng có mẹ sao?
Lãnh Băng Băng cũng nao nao, lưu manh này là cô nhi sao?
Hạ Thiên cười hì hì:
– Đúng vậy, nhưng tôi có thần tiên tỷ tỷ, cũng không có ai ức hiếρ tôi, vì vậy, cảnh sát tỷ tỷ, chị không có cha cũng không sao, còn có tôi, nếu ai ức hiếρ chị thì tôi sẽ đánh hắn.
– Vậy cậu nên tự đánh mình trước đi.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, đáng lý ra vừa rồi nàng còn có cảm giác đồng bệnh tương liên, nhưng lúc này nàng cũng không quá oán hận Hạ Thiên.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:
– Cảnh sát tỷ tỷ, như vậy không được, tôi đánh mình thì rõ ràng là tự mình hại mình, Tam sư phụ nói đàn ông mà tự hại mình chính là biểu hiện nhu nhược, tôi không phải đàn ông nhu nhược.
Lãnh Băng Băng có chút buồn bực, nhưng nàng đột nhiên phát hiện ra mình rất tán thành những lời nói của Hạ Thiên.
– Đúng rồi, cảnh sát tỷ tỷ, Kỷ Nam là ai?
Hạ Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hắn nhịn không được phải hỏi.
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt biến đổi:
– Cậu nghe ai nói đến cái tên này?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Băng Băng:
– Cảnh sát tỷ tỷ, vừa rồi chị nói với chị Vân Thanh mà.
– Cái gì?
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
– Vừa rồi cậu nghe lén sao?
– Không có.
Hạ Thiên cảm thấy rất oan uổng:
– Tai tôi rất thính, dù cách xa nhưng tôi vẫn nghe thấy, hai người nói chuyện khá gần, tất nhiên tôi nghe thấy rõ ràng.
– Sao cậu không nói mình có thiên lý nhĩ?
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên chân thành uốn nắn:
– Cảnh sát tỷ tỷ, không phải là thiên lý nhĩ, phải là tai ngàn mét. Nếu tôi chăm chú thì những người nói chuyện trong phạm vi ngàn mét đều rõ ràng.
Lãnh Băng Băng chợt im lặng, lưu manh này rốt cuộc có phải là người không? Hắn không phải là yêu quái đấy chứ?
Hạ Thiên cũng truy vấn:
– Cảnh sát tỷ tỷ, chị còn chưa nói cho tôi biết, Kỷ Nam rốt cuộc là ai? Sao chị Vân Thanh lại sợ hắn?
Lãnh Băng Băng chậm rãi thở ra một hơi, nàng dùng giọng trầm thấp nói:
– Kỷ Nam là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Bình Hải.
– À, chỉ là phó chủ tịch mà thôi, chị Vân Thanh sợ hắn làm gì?
Lãnh Băng Băng chợt sinh ra một xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên, phó chủ tịch tỉnh thôi là sao? Nghe lời này thì người ta còn tưởng hắn là chủ tịch nước.
– Cậu ngu thật hay giả vờ ngu?
Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cậu có biết một phó chủ tịch thường vụ tỉnh có bao nhiêu quyền lợi không? Dù là Vân Thanh thì người ta chỉ cần nói một câu cũng rơi vào tình cảnh sống chết khó lường.
Hạ Thiên có chút không cho là đúng, Nhị sư phụ đã từng xử lý hai lão tổng thống
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc