Trong Trọng Hoa cung, Thái hậu mặt băng bó ngồi ở trên ghế chủ vị.
Đối diện với Thái hậu là Sùng Đức Hoàng đế cùng Hoàng hậu, mà biểu hiện của đôi vợ chồng tôn quý bậc nhất của Đại Sở hoàng triều lúc này có chút bất đắc dĩ.
Bên trong Trọng Hoa Cung rất yên tĩnh, cung nữ sau khi lặng lẽ dâng trà, liền cung kính lui sang một bên, khiến cho không khí có vẻ ngưng trệ hơn.
Một hồi lâu, Thái hậu mặt trầm xuống, tức giận hỏi: “Hoàng thượng, vì sao Túc Vương lại bị thương? Túc Vương không phải chỉ là đại biểu Hoàng gia phái đi trấn an lòng dân sao? Tại sao ở trên chiến trường lại bị thương? Túc Vương đáng thương của ai gia, ở nơi hoang dã đó, lại không có thái y đi theo, phải chịu bao nhiêu khổ sở nữa đây…..” Thái hậu nói xong, dùng khăn chấm chấm nước mắt.
Sùng Đức Hoàng đế vừa thấy, vội vàng trấn an nói: “Mẫu hậu xin bớt đau lòng, Phùng thị vệ không phải đã nói, hoàng đệ mặc dù bị thương, nhưng đã không còn đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
“Nghỉ ngơi cái gì? Đồng Thành là địa phương nào chẳng lẽ ngài lại không biết, Túc Vương ở đó có thể an tâm nghỉ ngơi sao?” Thái hậu lập tức nổi đóa.
“Mẫu hậu…..” Sùng Đức Hoàng đế mặc dù cảm thấy Thái hậu đang cố tình gây sự, nhưng Đại Sở hoàng triều trọng hiếu đạo, hắn cũng không thể phất tay áo mặc kệ, chỉ có thể ở một bên nháy mắt với Hoàng hậu. Lời nói không giải quyết được lão nương, đành để lão bà ra sân thôi.
Hoàng hậu nghĩ trong lòng: Vốn là không liên quan tới ta, xemai mẹ con bọn hắn dây dưa là tốt nhất. Nhưng ai biết Hoàng đế thế nhưng muốn nàng bước ra làm vật hi sinh, trong lòng không khỏi có chút tức giận, mọi người đều biết đức hạnh của Thái hậu là cái gì, mười năm nay sống an nhàn sung sướng, để cho tính khí của bà càng ngày càng khó khăn, nàng tuy là Hoàng hậu nhưng mặt mũi cũng không lớn, Thái hậu cũng sẽ không nể mặt nàng. Hơn nữa, nói đến chuyện của Túc Vương, nàng cũng không có sức sống, nàng cũng chỉ có một ca ca cùng một cháu gái ruột, nhưng cháu gái duy nhất lại được Túc Vương trực tiếp trả về lập gia đình, như thế sao lại không khiến nàng tức giận?
Hoàng hậu nhận được tin của ca ca Triệu Cảnh, biết cháu gái Triệu Kỳ Hoa bị Túc Vương trực tiếp ra lệnh về quê cũ để lập gia đình thì thực sự là tức giận đến ngã ngửa. Rồi sau đó biết chuyện hồ đồ mà cháu gái đã làm, mặc dù nàng không cam lòng, nhưng vẫn cảm thấy Túc Vương cũng không thật sự nể mặt rồi. Vì thế, Hoàng hậu chỉ có thể nhịn trong lòng, âm thầm an bài thân tín về hỗ trợ với gia đình chuẩn bị, tránh cho cháu gái không dùng não kia bị một đám thân thích bên nhà chồng khi dễ.
Thế nhưng một chuỗi dài về sau, Hoàng hậu vẫn còn giận Túc Vương, kể cả Túc Vương phi vô tội cũng bị giận lây — Ai bảo là vợ chồng nhà hắn cơ chứ.
Hoàng hậu không thể không nhìn thấy ánh mắt của Hoàng đế, chỉ có thể ẩn toàn bộ suy nghĩ, sau đó cười nói: “Mẫu hậu, ngài nói như vậy không đúng rồi. Biên thành tuy không có thái y, nhưng y thuật của đại phu trong quân doanh cũng tốt lắm. Hơn nữa ngài quên rồi sao, bên cạnh Túc Vương còn có Túc Vương phi đấy….”
Ai ngờ Hoàng hậu không đề cập tới Túc Vương phi thì thôi, nhắc tới lại khiến Thái hậu nóng nảy: “Hừ, ngươi đừng trước mặt ai gia nói tới Túc Vương phi, vừa nhắc tới nàng ta, ai gia liền nổi giận! Ai gia muốn nàng phục vụ tốt Túc Vương, nhưng nhìn lại xem, nàng ta đã làm được những gì? Mọi người phục vụ nàng ta thành cái dạng gì rồi…. Ai gia ban đầu nên đưa thêm mấy nữ nhân khác đi theo, để không phải nhìn thấy Túc Vương phi….”
Nhìn trạng thái nóng nảy của Thái hậu, Sùng Đức Hoàng đế không khỏi liếc nhìn Hoàng hậu, lại thấy nàng cười có chút bất đắc dĩ, giống như mình vô tình khiến Thái hậu giận dữ vậy.
Sùng Đức Hoàng đế biết nàng biết vì chuyện của Triệu tướng quân nên trong lòng có oán khí, chỉ là hành động của Hoàng hậu khiến cho hắn nhìn bằng ánh mắtlạnh lùng, quay đầu mím môi nhìn Thái hậu nói xong. Chờ sau khi Thái hậu rốt cuộc cũng đem tức giận trong lòng phát tiết ra ngoài, Sùng Đức Hoàng đế vội vàng nói: “Mẫu hậu xin bớt giận, trẫm tin tưởng Hoàng đệ là người hiền đức có trời cao phù hộ. Hơn nữa lúc này tuyết lớn cản đường, xe khó đi, Hoàng đệ cũng không về ngay được, sao không chờ ngày xuân khí trời ngày xuân trở nên ấm áp thì trẫm phái người đi đón hắn trở về là được.”
Thái hậu trầm mặt gật đầu, ai oán nói: “Hoàng thượng, chờ Bá Ninh trở lại, ai gia nhất định phải một lần nữa chọn cho hắn một cô nương hiền lương thục đức cho hắn làm trắc phi, chuyện này ngươi cũng không cần khuyên, đến lúc ai gia coi trọng ai, ngài chỉ cần ban thánh chỉ thôi.”
“Mẫu hậu, chuyện này……”
Thái hậu liếc hắn một cái, nói: “Nghe Phùng thị vệ nói, Túc Vương phi hiện nay thân thể khỏe mạnh, hiển nhiên là cho dù ở Đồng Thành nơi hoang vắng cũng có thể thích ứng tốt, còn có cái gì có thể khiến nàng gục ngã?” Thái hậu có vẻ vui đùa nói, nhưng mà lúc này không có ai cười, “Cho nên, những lời đồn đãi kia cũng không cần phải để ý tới. Ai gia tin tưởng, số mệnh của Túc Vương đã thay đổi, có thể cho hắn nạp trắc phi rồi.”
————- Nhưng nếu xảy ra việc giống những nữ nhân trước đây thì sao? Không phải hoàng thất chúng ta thành trò cười cho người ta xem sao!
Trong lòng Sùng Đức Hoàng đế không lạc quan được như Thái hậu, không nói đến số mệnh của Túc Vương có thật được sửa lại hay không, và liệu người đưa tới có được bình an giống như Túc Vương phi? Nhưng ngài cũng phải xem cái gã cổ quái kia có tiếp nhận nữ nhân hay không? Nếu là giống trước đây, trong lòng hắn không muốn đụng đến người ta, không phải là hại những cô gái trong trắng vô tội sao?
Sùng Đức Hoàng đế không cho Thái hậu một câu trả lời chắc chắn, chỉ có thể kéo dài mà thôi.
Cuối cùng, Thái hậu nói với Sùng Đức Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, ai gia mặc kệ Túc Vương khi nào thì trở lại, nhưng cũng không thể không lo cho thương thế của nó, ngươi phái hai thái y đến đó đi.”
Yêu cầu này của Thái hậu cũng không quá mức, Sùng Đức Hoàng đế gật đầu đáp ứng.
Một lát sau sau khi trấn an Thái hậu, Sùng Đức Hoàng đế cùng Hoàng hậu mới rời khỏi Trọng Hoa cung.
*********
A Na dĩ nhiên không biết trong kinh thành Thái hậu đang nóng lòng thế nào, thời gian trôi đã đến gần cuối năm, nàng vì chuyện lễ mừng nă mới là xoay như chong chóng.
Mặc dù không hồi kinh dự lễ mừng năm mới, nhưng năm này A Nan vẫn trôi qua không được thoải mái.
Mà Ôn Lương tự thân nương nhờ trong phủ Túc Vương, ban ngày cứ chiếm lấy Sở Bá Ninh, hai người thường vùi mình ở trong thư phòng thảo luận binh pháp hoặc đánh cờ đọc sách, hoặc trực tiếp vào nơi luyện võ khoa tay múa chân mấy cái.
Đối với hai người bọn họ thực nhàn nhã, A Nan tựa như một hiền thê vì chuyện tình cuối năm mà mệt đến chết.
A Nan mỗi ngày thấy Ôn Lương quang minh chính đại chiếm lấy Vương gia nhà nàng, thật muốn một phun một hớp nước muối ngập chết hắn.
Nhìn hai người thời gian ban ngày cùng nhau ở chung một chỗ, chớ nói người khác hiểu lầm, đến nàng cũng muốn hoài nghi giữa bọn họ có cái chuyện xưa gì không thể nói rồi, mà Vương phi là nàng tuyệt đối là Bl là vai phụ là vật hi sinh, là chất xúc tác tình cảm đặc biệt cùng tiến công, khi không chịu nổi tình cảm nước chảy thành sông liền bỏ cuộc….
Vớ vẩn! Nàng mới không có v đại như vậy đâu!
Cho nên, thấy Ôn quân sư, A Nan chỉ muốn cắn mấy cái cho hết hận.
Chỉ là, A Nan nhớ tới tâm tình nhất thời mất khống chế của Sở Bá Ninh ngày đó, trong lòng mơ hồ có điểm hiểu rõ gì đó, nhìn Ôn Lương đem Sở Bá Ninh túm đi, trong lòng mặc dù có tức, nhưng cũng không có tức giận bao nhiêu. Chỉ vì, trải qua mấy ngày nay, A Nan lần nữa phát hiện, Sở Bá Ninh đối với Ôn Lương dung túng quá độ vượt qua tất cả, tin tưởng ngay cả Thái hậu cũng không được hắn dung túng như vậy.
Cho nên, trong đó nhất định có cái gì mờ ám khó mở miệng!
Cuối cùng đã tới đêm 30, sau khi ăn bữa cơm đoàn viên, A Nan phát bao lì xì cho hạ nhân trong phủ thuận tiện cho bọn họ nghỉ ngơi một buổi, buổi tối cũng không cần bọn họ hầu hạ, để cho bọn họ tự mình đi chơi qua năm mới.
Không có người làm ở đây, tất cả đều tự mình động thủ.
Ôn Lương mặc một bộ áo bông do tú nương phủ Túc Vương làm ngồi bên cạnh cửa sổ, bên trong là có một bếp lò cùng một bầu rượu, mà trong tay hắn còn giơ lên một bầu rượu, đang không nhanh không chậm uống, thỉnh thoảng sẽ quay đầu cùng Sở Bá Ninh đang đánh cờ trò chuyện, ẻ mặt dương dương tự đắc.
Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, nhưng mà vẫn rấtlạnh, không có việc gì thì tuyệt đối sẽ không có ai ngớ ngẩn ra ngoài nói tìm thú vui. Mà cổ đại không giống với hiện đại, đêm 30 cũng không có tiết mục cuối năm để xem, và muốn đón giao thừa, buổi tối chỉ có thể tự mình tìm niềm vui. Vì vậy, việc vui của Ôn Lương là uống rượu thưởng tuyết, A Nan cùng Sở Bá Ninh hai người cho hết thời gian.
A Nan đang nghiêm túc cùng Sở Bá Ninh đánh cờ, nhăn mày cố gắng nghĩ tới nước cờ kế tiếp. Sở Bá Ninh nhìn theo gò mà má nàng, giữa hai ngón tay thon dài vuốt vuốt quân cờ.
Sở Bá Ninh bây giờ đã quen với thói quen đi cờ lâu của A Nan, rất nhanh liền có sách lược, hiện tại cùng A Nan đối địch, Sở Bá Ninh hòan toàn đem nó trở thành khảo nghiệm trí lực, muốn thay đổi một nước cờ dở cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
A Nan đang suy nghĩ nước cờ tiếp theo thì đột nhiên a lên một tiếng, dường như nhớ ra cái gì đó, Sở Bá Ninh nhìn nàng ý hỏi thì cười nói: “Vương gia, bước này cho thiếρ suy nghĩ một chút, hiện tại có chuyện khác phải làm, chàng chờ một chút a.” Nói xong, liền đi giày vào chạy ra ngoài.
Hai người đàn ông có chút kỳ quái nhìn nàng hào hứng chạy ra ngoài, đối diện nhìn nhau, không biết nàng ngay lúc này đi ra ngoài muốn làm cái gì.
Ôn Lương cười cười, uống một hớp rượu, nói với Sở Bá Ninh: “Vương gia, Vương phi thật có sức sống! Ừ, cũng rất thú vị, Tử Tu hiện tại có chút hiểu vì sao ngươi lại nguyện ý….” Chưa nói xong đã mím môi cười, mặc dù không nói rõ, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Sở Bá Ninh trong mắt lướt qua cái gì, bưng chén trà còn ấm bên cạnh lên uống một hớp.
“Ha Ha, người đời đều thích chuyện bát quái, truyện xấu truyền đi bát nháo, giả cũng thể nói thành thật. Mà ta lại không thấy như vậy. Vương gia, ta tin tưởng nhân duyên là do trời định, trước kia nhất định là duyên phận ngài còn chưa đến nhưng vẫn cố, vì vậy trời cao mới không cho ngươi cưới bất kì cô gái nào, mới có thể sinh ra nhiều trở ngại như vậy….”
Ôn Lương vừa uống rượu vừa nói, Sở Bá Ninh từ từ thưởng thức trà, không nhìn hắn, cũng không nói chen vào, chờ hắn nói luyên thuyên xong, Ôn Lương cũng nói vào chủ đề chính: “Vương gia cùng Vương gia sinh tiểu thế đi, đến lúc đó Tử Tu hy vọng trở thành nghĩa phụ của thế tử, không biết Vương gia có ghét bỏay không?”
Ôn Lương có chút uống say, trên mặt một mảnh hồng hồng, cặp mắt lại sáng như sao trên trời đêm.
Ôn Lương đợi mấy giây, mới thấy Sở Bá Ninh nhàn nhạt gật đầu một cái, không khỏi ôm bầu rượu phát ra tiếng cười hahaha.
Lúc này, A Nan tiến vào, cầm trong tay cái hà bao, đưa nó chon Ôn Lương, cười nói: “Ôn đại nhân, năm mới vui vẻ, chúc ngài phát tài, đây là bao tiền lì xì cho ngài.”
“……”
Ôn Lương mặt vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn quên mất động tác.
Đây là hà bao tú nương trong vương phủ làm, kiểu dáng vô cùng bình thường, bên trong có chứa mấy phiến vàng lá, là A Nan chuẩn bị bao lì xì cho Ôn Lương. A Nan tất nhiên sẽ không đem hà bao mình làm đưa ra ngoài, Ôn Lương về sau sẽ cưới thê tử nàng ta sẽ làm hà bao cho hắn, vì vậy nàng cầm hà bao tú nương trong phủ làm đựng tiền đưa ra ngoài.
A Nan thấy gương mặt tuấn tú của hắn có chút hồng, cho là hắn uống say không hiểu động tác của nàng, đang muốn nói thì thanh âm tỉnh táo của Sở Bá Ninh truyền đến.
“Vương phi thưởng ngươi, hãy cứ nhận đi.”
Ôn Lương vừa nghe, nhếch miệng nở nụ cười, gương mặt tuấn tú tựa như sáng lên, màu sắc linh hoạt đến chói mắt, hết sức chọc người. Ôn Lương vui mừng nhận lấy hà bao của A Nan, cẩn thận từng ly từng tí cất vào trong ngực. A Nan nhìn ra được trong lòng hắn vui mừng, đối với bộ dáng quý trọng của hắn có chút không hiểu, chỉ là thấy hắn nhận lấy, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm.
Lúc trước nghe hạ nhân nói phát lì xì trước thì A Nan nhớ tới Ôn Lương đang tạm trú ở vương phủ, nhất thời không biết có nên chuẩn bị bao tiền lì xì cho Ôn Lương. Mặc dù Ôn Lương tuổi lớn hơn so với nàng, nhưng Sở Bá Ninh giờ là cấp trên của hắn, cấp trên phát lì xì cho thuộc hạ hình như cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa đấy chứ? Cho nên, A Nan vẫn thấy mình nên chuẩn bị.
Sau khi phát bao tiền lì xì, A Nan ngồi trở lại chỗ cũ tiếp tục ván cờ chưa xong. Chỉ là trong lúc A Nan liếc Ôn Lương thấy hắn mặc dù vẫn đang vừa uống rượu vừa thưởng tuyết, nhưng thi thoảng vẫn đem hà bao ra ngoài ngắm, giống như đối với món đồ chơi vô cùng yêu thích, bộ dáng yêu thích không buông tay đó, làm A Nan hoài nghi có phải hắn có gì khác thường không.
Sở Bá Ninh phát hiện tầm mắt của A Nan, tay chống mép bàn, lại gần A Nna nhẹ nói: “Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi hắn xa nhà mười năm năm mới nhận được bao tiền lì xì của trưởng bối mà thôi.”
A Nan ngước mắt nhìn hắn, mặt của Sở Bá Ninh thật sự rất gần, dưới ánh đèn, da thịt hắn thoạt nhìn rất nhẵn nhụi, thế nhưng không có bị khí trời ác liệt của Đồng Thành làm cho thô ráp — A Nan nhớ tới trên bàn trang điểm có loại mỹ phẩm dưỡng da từ hoàng cung, liền bình thường trở lại —- ánh mắt của hắn vừa đen vừa sáng, khoảng cách gần như vậy, khiến cho nàng có cảm giác mặt hồng tim đập mạnh.
Mặt của A Nan từ từ đỏ lên.
Trong mắt Sở Bá Ninh có ý cười nồng đậm, cảm thấy thiếu nữ trước mắt vô cùng đáng yêu.
Chỉ là, sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở Bá Ninh, A Nan trợn tròn cặp mắt, trong lòng chợt có một suy nghĩ: chẳng lẽ đệ nhất mỹ nam kinh thành thật sự không có người thương yêu hay sao? Nên oán không được về nhà ăn tết đấy…..
Ôn Lương được phép uống nhiều, một lát sau, không biết hắn lấy đâu ra một ống sáo màu xanh đậm bắt đầu thổi lên. Tiếng sáo thánh thót uyển chuyển, du dương lượn lờ, mang theo một cảm giác sâu thẳm, từng chút phóng khoáng, có chút buồn, một chút tĩnh mịch, một chút cảm xúc nhớ nhà. Vốn là phải vui mừng đón năm mới, như tiếng sáo lại thanh lệ du dương như vậy khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng nhớ nhung.
Màu cam của ngọn đèn dầu bên trong, tiếng sáo của nam tử này, thanh thoát mà du dương, xa xôi mà ưu nhã.
A Nan cùng Sở Bá Ninh ngưng đối đáp, lẳng lặng lắng nghe tiếng sáo kia.
Một hồi lâu, Ôn Lương cũng buông ống sáo kia xuống, nhẹ nhàng vuốt ve thân sáo, thở dài, nói: “Người ta kể rằng, trong phủ Trấn Quốc Công ở kinh thành có một đôi ấu tử, tiêu sáo hợp lại là điều tuyệt diệu nhất thiên hạ. Hôm nay tiếng sáo vẫn như cũ, thanh tiêu đã khó tìm….”
A Nan không thích như vậy, nhưng nàng lại không biết nói gì, cho đến khi Sở Bá Ninh lên tiếng: “Ngươi cũng đã say rồi đi nghỉ ngơi, đón giao thừa đã có Bổn vương và Vương phi cũng đủ rồi.”
Ôn Lương ôm ống sáo, quay đầu lại nhìn bọn họ cười một tiếng, nói: “Sao có thể như vậy, giao thừa là truyền thống, Tử Tu cũng muốn tự mình đón giao thừa, mới có thể có một năm bình an.”
Sở Bá Ninh liền không nói nữa.
Đêm dần khuya, bên ngoài tiếng pháo vang lên, đùng đoàng, phá vỡ đêm rét lànhlạnh, toàn bộ thế giới cũng náo nhiệt hẳn lên.
“Vương gia, chúng ta cũng đi đốt pháo thôi.” A Nan nói.
Sở Bá Ninh liếc nhìn vị nam tử đệ nhất mỹ nam kinh thành đang uống đến say mèm, gật đầu một cái. Bởi vì là năm mới, Sở Bá Ninh liền đồng ý cho hắn uống rượu uống đến say mềm cho quên đi tuyệt vọng.
Sở Bá Ninnh sai Mộc Viên Nhi đi vào đem quỷ say đưa về phòng ngủ của hắn, dắt A Nan đi ra ngoài, xem người ta đốt pháo trong viện.
Trong đình viện, tiếng pháo đùng đoàng đâm vào màng nhĩ, A Nan muốn bịt lấy lỗ tai, lại tham nhìn màn biểu diễn khói lửa đầu năm, có cảm giác khổ thân, nhưng lại cũng muốn hưởng ứng không khí năm mới này, nụ cười không dứt. Sở Bá Ninh dùng áo choàng ôm lấy nàng, hai người đứng ở bên hành lang, ngước nhìn bầu trời đêm đầy khói lửa, nhiệt độ cơ thể sưởi ấm lẫn nhau, vô cùng thân mật.
Cho đến hai khắc sau, tiếng pháo dần dần tắt, A Nan mới cùng Sở Bá Ninh đưa nhau trở lại phòng ngủ.
Trở lại bên trong phòng, A Nna mới phát hiện trên người cóng đến đông cứng, vội vàng rửa mặt rồi bò nhanh lên giường, nằm trong chăn ấm áp, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là, rất nhanh, nàng lại không cảm thấy hạnh phúc.
Bởi vì, Vương gia nhà nàng sau khi lên giường, trực tiếp cởi y phục của nàng.
“Vương gia……”
Sở Bá Ninh đè ở phía trên người nàng, dùng đôi môi mỏng hôn khắp mặt của nàng, thanh âm khàn khàn mang theo vị tình du͙c nói: “A Nan, chúng ta sinh đứa bé thôi….”
A Nan không biết hắn đột nhiên phát sinh vấn đề thần kinh gì, có chút ngạc nhiên. Sau đó dùng đôi tay ôm chặt cổ của hắn, lên giọng nói: “Vương gia sao lại đột nhiên chuyện này?”
Hai của tay Sở Bá Ninh đốt lửa trên người nàng, môi từng chút dời xuống, thanh âm lười biếng đáp lại: “Mới vừa rồi Tử Tu nói, chúng ta nên sinh một tiểu thế tử, sau đó cho hắn làm nghĩa phụ….”
A Nan cau mày, giống như sau này Ôn Lương sẽ không kế tục tước vị Trấn Quốc Công, theo lý thì thân phận của hắn về sau không thể làm nghĩa phụ của thế tử chứ? Chẳng lẽ là hai người lén lút quyết định? A Nan cũng không phải là người nhỏ mọn, Ôn Lương mặc dù giảo hoạt giống như hồ ly, cũng không có ác ý, đứa bé của mình có thêm một nghĩa phụ thì cũng không sao, dù sao Sở Bá Ninh cũng đồng ý, nàng mới không phải loại người hay cãi lại quyết định của trượng phu đâu. Chỉ là, làm nghĩa phụ gì đó, cũng phải đợi nàng có oa nhi rồi hãy nói. Nhưng mà lòng A Nan vẫn còn tương đối hiểu kỳ, Sở Bá Ninh có tính tình thích sạch sẽ, sẽ cho phép con mình có thêm một nghĩa phụ sao?
Đứng là vấn đề khó khăn, Sở Bá Ninh trầm mặc một lát, A Nan cho là hắn sẽ không nói thì đột nhiên hắn nhẹ giọng nói: “Bởi vì, Vổn vương đã từng thiếu Tử Tu một cái mạng.”
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện trọng sinh, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không