“Ừm.”
Lục Phỉ Dung thấy A Nan nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời biểu thị đã biết, không khỏi cười khổ trong lòng. Quả thật với thân phận hiện tại của A nan, sợ gì một lão gia của thế gia nho nhỏ ở Ninh thành? Có lẽ trước khi A Nan xuất gia, bị trói buộc bởi thân phận thứ nữ, ngay cả đích nữ nhà giữa cũng có thể khi dễ nàng, huống chi là lão gia đại phòng, chỉ một câu nói là có thể khiến nàng sống không nổi. Nhưng bây giờ thì sao? Đúng là phong thủy thay phiên chuyển, lão gia đích tôn từng cao cao tại thượng, lại phải cầu viện thứ nữ mình từng khinh thường, chỉ vì đích nữ duy nhất.
Lục Phỉ Dung nhớ đến hành vi của đại bá và đại bá mẫu sau khi vào kinh, có chút không biết nên khóc hay nên cười. Đại bá phụ còn biết tự hiểu lấy mình một chút, hiểu bây giờ thân phận của A Nan đã khác, dù cảm thấy A Nan quá không lưu tình, cũng không bực tức ra mặt. Nhưng đại bá mẫu thì khác, nữ nhân này đã quen làm vợ cả của đích tôn cao cao tại thượng, hoàn toàn không xem một thứ nữ ra gì. Bây giờ vì chuyện của con gái, đã hận A Nan thấu xương, lúc A Nan đóng cửa không gặp khách, lại dùng tất cả ngôn ngữ ác độc “ân cần” thăm hỏi A Nan.
Bất quá, mặc cho bọn hắn lăn qua lăn lại thế nào, cũng không cứu được đích nữ duy nhất. Vì Túc vương tự mình hạ lệnh giam Lục Phỉ Đình vào thiên lao, đừng nói cứu, ngay cả thăm cũng không được. Bọn họ vốn muốn cầu xin Túc vương giơ cao đánh khẽ, nhưng Túc vương dễ gặp vậy sao? Thật là hết cách rồi mới đến chỗ A Nan cầu xin. Nhưng, như Túc vương, Túc Vương phi cũng không phải dễ gặp!
Lục đại bá và nương tử đã tới Vương phủ thỉnh gặp A Nan, song vì chuyện A Nan nôn nghén, Sở Bá Ninh hạ lệnh cho Vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, không thấy người nên vợ chồng Lục đại bá chỉ có thể bứt lông đi về.
“A Nan, hôm nay tỷ đến, đầu tiên là thăm muội, đưa phương thuốc ngăn nôn nghén. Tiếp theo là tới báo cho muội biết một chuyện, mặc kệ muội nghĩ gì, phụ thân nói nên để muội biết.” Lục Phỉ Dung uống ngụm trà, chậm rãi nói.
A Nan ngước mắt nhìn nàng, “Nhị tỷ, mời nói.”
“Ha ha, đừng nghiêm chỉnh thế, cũng không có gì. Chỉ là, muội có biết chuyện Lục Phỉ Đình bị Vương gia giam vào thiên lao
A Nan gật đầu, tuy lúc đó nàng chưa tỉnh, nhưng sau đó có nghe nha hoàn nói. Đương nhiên, A Nan hiểu được Sở Bá Ninh không chỉ đem người giam vào thiên lao đơn giản vậy, nhất định còn làm gì đó. Đáng tiếc nam nhân kia vì chuyện nàng nôn nghén, gần đây tính tình không tốt, hại nàng mỗi lần nôn xong nhìn sắc mặt xanh mét của hắn, chính mình cũng hơi sợ, không dám đến hỏi hắn.
“Muội biết không, kỳ thật thiên lao cũng phân thứ bậc, không phải tất cả thiên lao đều đơn giản là giam giữ phạm nhân, đặc biệt là nữ nhân, nếu như người có tâm chỉnh nàng, đó thật là sống không bằng chết. Sau khi lục muội vào thiên lao, thật sự….” Lục Phỉ Dung lựa lời, “Phụ thân vì đại bá cầu xin, đến thiên lao thăm nàng ta, nàng ta đã điên rồi, bị lính canh ngục trong đó bức điên rồi……..”
Thực ra Lục Phỉ Dung muốn nói cho A Nan biết, thiên lao Lục Phỉ Đình bị giam là nơi sâu nhất, tối nhất, dơ bẩn nhất, ở đó nữ nhân không chỉ là phạm nhân, còn là đồ chơi của ngục tốt và một ít phạm nhân nam khác. Nghĩ cũng biết, một thiên kim tiểu thư xưa nay cao cao tại thượng, bị vứt đến nơi như vậy, quả thật sống không bằng chết. Lục Phỉ Dung đã nhìn ra, Túc vương thật sự không thể chọc, khi tàn nhẫn khiến người ta tâm phát lạnh, chỉ hận mình vì sao gặp phải hắn.
Do đó, Lục Phỉ Dung nghĩ, bọn đại bá dù cứu con gái ra, cũng chỉ là cứu người điên thôi.
Biết kết cục của Lục Phỉ Đình, Lục Phỉ Dung cũng không biết mình cảm thấy sao, chỉ thấy bực mình, không biết nói gì. Tuy là Lục Phỉ Đình gieo gió gặt bão, nhưng việc này đối với một nữ nhân cũng quá tàn nhẫn đi. Hơn nữa, nàng ta là tỷ muội nhà mẹ đẻ của thê tử, khi Túc vương làm vậy chẳng lẽ không để ý cảm thụ của thê tử sao?
Thế nhưng, nam nhân khăng khăng làm ra chuyện ác độc này, quay đầu lại có thể che chở kỹ càng cho một nữ nhân. Thậm chí hạ nghiêm lệnh không cho bất cứ ai tiết lộ cho A Nan.
Rõ ràng là một nam nhân tàn nhẫn tuyệt tình, lại có thể đem tất cả của mình cho một nữ nhân, để cho nữ nhân kia hưởng thụ tình yêu độc nhất, sủng ái lớn nhất mà nữ tử thế gian khó có được.
Hâm mộ sao? Quả thật có chút!
Nên giờ nàng hơi hiểu được nguyên nhân Lục Phỉ Đình điên cuồng, vì yêu sinh hận, vĩnh viễn không chiếm được làm cho người ta khát vọng điên cuồng. Nếu có thể nhắm mắt làm ngơ thì tốt, nhưng bọn hắn lại trở về, ở trong một thành, làm sao chịu nổi?
A Nan tuyệt đối không đồng tình Lục Phỉ Đình, với lại nàng thật sự không rõ huyền cơ bên trong thiên lao, cho rằng Lục Phỉ Đình ở trong đó nhiếu nhất là chịu tra tấn chút, hẳn là không có gì. Về chuyện Lục Phỉ Đình điên rồi, A Nan cho là nàng vốn có rối loạn thần kinh, điên rồi chỉ sợ là do nhất thời không thể thừa nhận mình bị nam nhân mình yêu giam vào thiên lao.
Vì thế, A Nan không có cảm giác gì, chỉ là có chút khó hiểu hỏi: “Nhị tỷ, những lời ngày đó Lục Phỉ Đình nói là có ý gì? Nàng ấy vì sao lại thành bộ dạng đó, còn nói là muội hại? Muội hại nàng ấy khi nào?”
A Nan cảm thấy Lục Phỉ Đình thật giá họa cho người nhiều quá rồi, nàng rất ít đến Ninh thành, từ nhỏ đến lớn không tiếp xúc nhiều với vị đích nữ của đại bá này, sau khi xuất giá thì theo trượng phu đến Đồng Thành, mặt cũng chỉ thấy qua một hai lần, mình hại nàng ta khi nào chứ?
Nhắc đến chuyện này, Lục Phỉ Dung có biết một chút, nhìn nhìn A Nan, lòng chỉ có thể cảm thán, đố kỵ của nữ nhân quả nhiên rất khủng bố.
“A Nan, lục muội dường như có ảo tưởng với Vương gia, nàng ấy… thích Vương gia!”
Lục Phỉ Dung chỉ có thể than một tiếng, Lục Phỉ Đình thật lớn mật. Rõ ràng ở kinh thành nghe qua lời đồn về Túc vương, Lúc trước Lục Phỉ An, Lục Phỉ Nhã cùng đến đã bị dọa cho mặt không còn chút máu, ngầm thề tuyệt đối không đến gần Túc vương phủ nửa bước. Nhưng cô nương này lại cứng đầu thích Túc vương, thậm chí cân nhắc tính toán ở lại kinh thành, tìm cơ hội, đến nỗi không quản làm cho mình sinh bệnh. Tuy cuối cùng thái y chữa khỏi cho nàng, không thể ở lại kinh thành, cũng chứng tỏ cô nương này thật sự là không sợ chết.
Nhớ đến bộ dạng bi thảm của Lục Phỉ Đình trong lao, Lục Phỉ Dung không khỏi nhớ đến các nữ tử bị Túc vương khắc chết, các nàng đều là định danh phận hoặc vào Vương phủ rồi mới chết, như vậy Lục Phỉ Đình thích hắn…… chẳng lẽ đây coi như là bị khắc, mới thảm như vậy?
“A Nan, muội biết không, lục muội không chỉ là đích nữ của đại bá, từ nhỏ đến lớn tổ mẫu đều cưng chiều nàng ấy thương nàng ấy, Lục gia không ai dám bất kính với nàng ấy, làm cho tính tình của nàng ấy thành kiêu ngạo, mọi thứ đều tranh cái tốt nhất. Ha ha, hôn phu của lục muội là con trưởng Chu gia – thế gia lâu đời nhất, giàu có nhất ở Ninh thành, gia thế lẫn nhân phẩm đều thượng thừa. Nhưng nếu soVương gia, thân phận trưởng tử Chu gia còn kém xa. Hơn nữa, ba năm trước, lục muội bồi tổ mẫu đến kinh thành, hai người đúng lúc về nhà mẹ để, để các nàng thấy…. Vương gia quyền cao chức trọng, so với con cháu thế gia một thành nhỏ, đương nhiên không so được. Chỉ sợ là khi đó lục muội đã thích Vương gia rồi. Nhưng Vương gia lại cưới muội làm Vương phi, mà thân phận của muội…. Nói thật, luận gia thế luận tài hoa luận tướng mạo, lục muội quả thật cao hơn muội không chỉ một chút.”
Lục Phỉ Dung nhìn thoáng qua A Nan, vô cùng khách quan nói: “Cho nên, mới làm cho mấy muội muội chưa lấy chồng ít nhiều có chút không thoải mái.”
A Nan bất đắc dĩ cười, nhị tỷ của nàng xưa nay ngay thẳng, nàng ấy nói là lời thật, làm người ta không giận được.
“Hai năm trước, lục muội gả cho Chu gia, nghe nói hai vợ chồng cầm sắt hòa minh, ở chung hòa thuận. Nhưng ai ngờ nửa năm trước, Chu đại công tử đến thành lân cận thăm hỏi bạn bè, trên đường gặp phải sơn lở, tùy tùng thị vệ cũng bị chôn cùng. Đến khi người của Chu gia đào bọn họ ra đã là ba ngày sau, người đã sớm chết. Cũng không biết lục muội có phải không thể chấp nhận sự thật này hay là nguyên nhân khác, sau đó lục muội mắc chứng loạn thần kinh. Đại bá đón nàng về Lục gia dưỡng bệnh, nghe nói thỉnh rất nhiều đại phu đều trị không được. Hết cách, đại bá đành đưa nàng lên kinh, hy vọng thái y trong cung có thể chữa khỏi cho nàng. Vào kinh rồi, tỷ nghe nương nói nàng vẫn an phận ở trong Thu Phủ viện của tổ mẫu, rất ít ra ngoài gặp khách, bệnh tình phát tác cũng ít, rất nhanh sẽ khỏi. Không ngờ hôm đó nàng ấy đột nhiên phát bệnh, mới hại muội suýt nữa gặp chuyện không may.”
Lục Phỉ Dung giải thích mọi chuyện, đưa mắt nhìn biểu tình của A Nan, phát hiện thần sắc nàng lạnh nhạt, trừ hơi giật mình cũng không có gì khác.
Lục Phỉ Dung mơ hồ hiểu được tính cách của A Nan. Trước khi xuất giá, ấn tượng của nàng với A Nan rất nhạt, cảm thấy đó là một thứ muội tư chất hơi kém chút, tươi cười có vẻ ngọt ngào, tính cách trầm lặng nhu thuận, ưu điểm duy nhất là hiểu rõ vị trí của mình. Mà bây giờ, dường như không phải vậy. Nàng hoàn toàn che giấu chính mình, chỉ biểu hiện ra ngoài tính cách nhu thuận nhất, dưới lớp mặt nạ hẳn là còn cái gì khác.
Lục Phỉ Dung cũng nhận ra, A Nan không phải loại người dễ đồng tình thông cảm, cho nên với những gì nàng nói, có lẽ khiến nàng ấy chấn động kinh ngạc, nhưng nếu muốn A Nan giúp đỡ gì đó, không có khả năng.
Vì thế, mục đích Lục Phỉ Dung đến hôm nay không đạt được rồi.
Lúc nãy Lục Phỉ Dung nói hôm nay đến là theo lời Thừa tướng phụ thân, để báo với A Nan một việc, kỳ thật cũng không hoàn toàn như vậy, một nguyên nhân khác là bị lão thái thái bảo đến.
Nghĩ đến lão thái thái, Lục Phỉ Dung thở dài, con cháu nhà Lục Thừa tướng từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, không thân cận với lão nhân gia, đối với lão thái thái chỉ có tôn trọng, không có cảm tình sâu đậm gì. Mà lão thái thái thiên vị con cháu chi thứ nhất và chi thứ hai, bọn họ có thể hiểu được. Nhưng hiểu thì hiểu, cũng không cách nào tin nổi, Lục Phỉ Đình hại A Nan suýt sẩy thai, lão thái thái còn có thể đúng lý hợp tình bảo nàng đến cầu tình với A Nan, muốn Túc vương thả Lục Phỉ Đình.
“Nói ra thì, Lục gia chúng ta gần đây thật rối loạn, đại bá đến kinh thành không lâu, quê quán chúng ta ở Ninh thành đột nhiên xảy ra rất nhiều chuyện, có mấy thôn trang ầm ĩ đến ra án mạng, một ít tá điền gây rối không nói, còn rất nhiều sản nghiệp trong thành cũng bị ảnh hưởng, làm cho đại bá nhị bá gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán. Ai nha, suýt quên, tổ mẫu nói muốn về Ninh thành.” Lục Phỉ Dung cười tủm tỉm, “Nhưng nương nói, muội đang mang thai, nôn nghén nghiêm trọng, không cần đi tiễn, tin rằng tổ mẫu cũng sẽ cảm cho muội.”
A Nan cũng cười, “Vậy thì đành phiền mẫu thân khoan dung, đợi muội muội khỏe hơn sẽ lại hồi phủ tìm mẫu thân trò chuyện.”
Lục Phỉ Dung cười cười, tiếp tục nói: “Kỳ thật tổ mẫu về Ninh thành còn nguyên nhân khác là, Lăng đệ nhà chúng ta gặp rắc rối, hắn ở Ninh thành hủy trong sạch cô nương nhà người ta, gia đình cô nương kia báo nha môn, Lăng đệ bị nha dịch bắt giam. Tổ mẫu nghe tin, thiếu chút nữa ngất đi.”
A Nan trợn to mắt, che miệng kinh ngạc hỏi: “Lăng đệ sao lại làm ra chuyện này?” A Nan hắc tuyến đầy mặt, hắn vẫn còn là một đứa trẻ mà? Có thể hủy trong sạch của người ta sao?
“Năm nay hắn lớn rồi, đại bá nương không phải không chuẩn bị nha đầu thông phòng cho hắn, hắn lại khăng khăng xâm phạm tiểu cô nương nhà người ta, hủy trong sạch của nàng cũng thôi, còn để gia đình người ta bắt tại trận. Xong chuyện lại còn không muốn phụ trách, bị trưởng bối người ta đến cửa ép. Vậy còn chưa tính, Lăng đệ bị ép buộc nóng nảy, nói muốn nạp cô nương kia thì chỉ làm thiếρ, trắng trợn làm cho cha mẹ người ta tức giận đến hộc máu. Cha mẹ cô nương kia nói, con gái trong sạch của bọn họ tuyệt đối không làm thiếρ, nếu Lăng đệ dám ép con gái họ làm thiếρ, bọn họ thàphải báo nha môn. Nếu nha môn không xử lý, thì lên kinh cáo trạng…..”
Lục Phỉ Dung nói xong, yên lặng nhìn A Nan nhưng muốn tìm ra gì đó.
A Nan mặc nàng nhìn, lòng biết Lục Thiếu Lăng bây giờ đã thảm đến không thể thảm hơn. Bất quá, chuyện này liên quan gì đến nàng? Nàng biết chuyện này xảy ra quá trùng hợp, Lục Phỉ Dung hoài nghi Túc vương phủ cũng dễ hiểu.
Thật ra A Nan cũng không phải không hoài nghi việc này có phải do bạn Vương gia đứng sau thao túng không, dù sao hắn là Vương gia xã hội phong kiến, từ nhỏ ở trong hoàng cung ăn thịt người kia lớn lên, dù cương trực công chính hơn cũng không thể là thiện nam tín nữ. Với lại, hắn tuyệt đối có bản lãnh đó.
Không biết vì sao, A Nan cảm thấy việc của Lục gia có lẽ chỉ là khởi đầu, sau này có lẽ còn nhiều chuyện càng xúi quẩy hơn.
A Nan cảm thấy Lục gia ở Ninh thành muốn sống muốn chết đều dựa vào một câu của bạn Vương gia thật không sai, ngay cả lời của Thừa tướng cũng không hữu dụng vậy đâu.
Lục Phỉ Dung còn tán gẫu thêm một chút, thấy A Nan tinh thần không tốt, bèn cáo từ đưa con rời đi.
Trong lúc nói chuyện, Lục Phỉ Dung không hề nói lời cầu tình, cứ như hôm nay đến chỉ là để cho A Nan biết tình huống của Lục gia. Lục Phỉ Dung không nói, A Nan cũng vờ như không biết, bữa trưa miễn cưỡng ăn một chút, ngồi một lát thì lên giường ngủ trưa.
Đang mơ màng ngủ, A Nan cảm giác có người sờ mặt nàng, sau đó nghe được âm thanh đối thoại mơ hồ.
“…… Sau này không có bổn vương, không cho phép những người không liên quan vào quấy rầy Vương phi.”
“Vâng, Vương gia!”
A Nan mở mắt, phát hiện người nào đó ngồi trước giường, đầu còn chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, vẫn là biểu tình nghiêm túc căng thẳng chết người kia.
Thấy nàng ngẩn người, Sở Bá Ninh khẽ nhíu mày, cúi người gặm cắn môi nàng, làm cho đôi môi nhạt màu của nàng khôi phục một ít huyết sắc.
A Nan bị hắn cắn thanh tỉnh một chút, hơi nghiêng đầu, do dự một chút mới hỏi: “ương gia, chuyện của Lục gia…….”
“Là bổn vương hạ lệnh.”
“……….”
Đối mặt với sự thành thật của hắn, A Nan thật không biết nói gì.
Xem ra, có một số chuyện, vẫn là giả vờ hồ đồ tốt hơn.
Tags: Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện trọng sinh, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không