Xung quanh tối đen trống trải, dường như không có điểm dừng.Chỉ còn lại Giản Dao, bị xích sắt khóa chặt dưới ánh đèn sáng chói ở trung tâm,mũi chân khẽ chạm đất. Cô giống như một con rối gỗ trên sân khấu, nhỏ bé, táinhợt và cứng ngắc chờ đợi vận mệnh sắp đến.
Băng keo dày đang bịt lấy miệng cô, khiến cô không thể phátra chút âm thanh nào. Chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy rõ ràng, căng thẳng nhìnchằm chằm từng cử động của Tạ Hàm.
Hôm nay Tạ Hàm mặc một bộ vest ghile và quần dài, thẳng tắpvăn nhã, khóe miệng hàm chưa ý cười dạt dào. Nhưng càng khiến Giản Dao cảm thấyhắn biến thái và ghê tởm.
Hắn cầm lấy điện thoại, đứng dưới ánh đèn cách cô mấy bước,quay đầu nhìn cô cười: “Kích động không?”
Giản Dao yên lặng bảo trì tư thế bất động. Tim trong lồng ngựclại thật sự nhảy dồn dập kịch liệt giống như lời hắn nói.
Bởi vì, người sắp nói chuyện với hắn ở đầu bên kia điện thoại,chính là Bạc Cận Ngôn.
Dưới phần tin tức trong mục phân loại trên báo hôm qua, còncó lưu lại một số điện thoại không bắt mắt lắm. Mà lúc này, Tạ Hàm thật sự sắpgọi vào số đó.
Tâm tình của Tạ Hàm rõ ràng rất tốt, giữa hai hàng chân màyđen thẫm lung linh ánh sáng. Ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình điệnthoại, sau đó ấn xuống nút handsfree của điện thoại.
“Tút… tút…” Điện thoại đã thông.
Tim Giản Dao nháy mắt nhảy lên tới cổ họng. Nụ cười khẽ củaTạ Hàm, dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc, nhìn chằm chằm màn hình chờ.
‘Cạch’ một tiếng vang lên, có người nhận điện thoại.
“Hi.” Một giọng nam hoàn toàn xa lạ, thấp thoáng mang theo ýcười trầm thấp.
Mắt Giản Dao thoáng chốc trừng to.
Giọng nói và ngữ điệu, thật sự đã thay đổi. Người ở đầu dâybên kia, có đúng là Bạc Cận Ngôn?
Nhưng trực giác báo cho cô biết, nhất định là anh.
Bạc Cận Ngôn… đang che giấu sao?
Ý cười trên mặt Tạ Hàm càng thêm ý tứ hàm xúc không rõ, khẽtrả lời: “Hi.”
Người đàn ông đầu bên kia thong thả hỏi: “Chúng ta gặp mặt ởđâu?”
“Hai giờ sau…” Tạ Hàm quay đầu nhìn Giản Dao một cái: “Tôisẽ nhắn tin địa chỉ cho anh.”
“Ok.”
“Giản Dao đang ở chỗ tôi, đặc biệt chuẩn bị vì anh đấy.”
Người đàn ông yên lặng trong nháy mắt, ý cười trong giọngnói dường như càng sâu càng lạnh lẽo: “Rất tốt. Cám ơn.”
Điện thoại cứ vậy mà cúp. Hai người nói chuyện có liên quanđến cô, lại khiến cho Giản Dao kinh hồn tán đảm.
Lời của Tạ Hàm, có ý gì? Đặc biệt chuẩn bị vì ‘anh’?
Lúc này Tạ Hàm đã tắt điện thoại, cất đi, quay đầu nhìn cô.Hắn vươn tay ra, gỡ bỏ băng keo trên miệng cô.
Thân hình cao lớn đứng thẳng trước mặt cô, trên gương mặtthanh tú có một vẻ thương tiếc nhàn nhạt.
“Hiện giờ, thật sự sắp phải vĩnh biệt cô rồi, Jenny.”
Một nỗi sợ hãi bất an vô bờ bến xông lên trong lòng cô, GiảnDao cuối cùng không nhịn được chủ động hỏi hắn: “Anh… muốn giết tôi sao?”
Ngay bây giờ? Ngay khi Bạc Cận Ngôn đang trên đường tới đây?
Chính tại lúc sống chết cách biệt nhau thế này, lại chỉ cóthể để anh nhìn thấy thi thể của cô thôi sao? Không!
“No.” Bất ngờ ngoài dự liệu của cô chính là Tạ Hàm lại cườitủm tỉm lắc đầu, phủ định giả thiết tàn nhẫn này. Đột nhiên, cô căn bản khôngthể dễ chịu hơn chút nào, bởi vì hắn lập tức nói ra một kết luận còn đáng sợhơn.
“Người giết cô, đương nhiên là Allen.” Hắn nhìn chằm chằmcô, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Ồ… thử nghĩ mà xem, nếu như đích thân anhta giết cô, việc này đối với Simon bé nhỏ là một đả kich trầm trọng đến thế nàonhỉ? Anh ta yêu cô như vậy, nhất định không thể tự tha thứ cho bản thân mình.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, giống như đang tưởng tượngmột chuyện gì đó vô cùng thú vị. Sau đó hắn đột nhiên cúi đầu nhìn cô, thấp giọngthan một tiếng: “Ài… đau khổ và tự trách sẽ luôn dằn vặt anh ta. Cô biết mà,người hai nhân cách luôn trong sáng và tuyệt vời như vậy đó. Chỉ cần ý chí củaanh ta từ từ suy yếu, sẽ bị rơi vào trong bóng tối, bị Allen thay thế, có lẽmãi mãi cũng không thể tỉnh lại. Cô xem, Allen cũng hiểu được đạo lý này. Chonên, anh ta mới không thể chờ đợi đến lúc giết chết cô.”
Trong nhà kho rộng rãi yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vọng củagiọng nói vừa hưng phấn vừa ôn hòa của Tạ Hàm. Sắc mặt Giản Dao chết lặng nhìnhắn, tay chân bị dây xích trói chặt, bởi vì cơ thể bị kéo căng quá mức, khiếncơn đau kéo đến từng cơn.
Không, anh sẽ không giết cô.
Nếu như anh là Simon, anh sẽ không giết cô.
Anh là Simon, anh không phải là bất kỳ ai khác!
Cô tin, cho dù mạng sống như chỉ mành treo chuông, cô vẫntin tưởng!
Sau đó, Tạ Hàm lại giống như nhìn thấu tâm tư cô, đột nhiênbật cười lên. Hắn với lấy chiếc áo vest đang đặt trên sợi xích sắt khoác lênngười, chỉnh lại áo sơ mi, ngước mắt nhìn cô: “Suýt nữa thì quên mất, ở dướichân cô có chôn ba trăm ký thuốc nổ, có thể san bằng nguyên một căn phòng vànhà kho này thành bình địa bất cứ lúc nào. Lúc đó, cô sẽ biến thành tro bụiphiêu tán trong không khí, sẽ giống hệt cảnh cô đã viết trong bức thư tuyệt vờiđó, một mớ tro tàn, cũng là tình yêu của cô đối với Simon.”
Lòng Giản Dao lại trùng xuống.
Thuốc nổ đủ để hủy diệt tất cả? Ở ngay dưới chân cô?
Hắn đã sớm chôn xong thuốc nổ, để chờ đợi ngày hôm nay?
Lẽ nào hắn muốn… đầu óc Giản Dao nháy mắt sáng ngời nhưtia lửa điện xẹt qua.
Thì ra đây chính là thủ đoạn âm mưu của hắn! Thì ra đâychính là nguyên nhân chân chính hắn giữ lại tính mạng của cô đến bây giờ, khôngchỉ bởi vì muốn Bạc Cận Ngôn tự tay giết cô, mà còn muốn kiểm chứng xem Allenlà thật hay giả!
Nếu như Bạc Cận Ngôn đã trở thành Allen, anh sẽ nhanh chóngdứt khoát giết chết cô. Vậy thì thuốc nổ dưới chân, sẽ không phát nổ. Tạ Hàmlúc này mới thật sự tin tưởng và tiếp nhận Allen, cho dù hắn luôn muốn có đượcanh, nhưng vẫn luôn phòng ngừa. Đây chính là khảo nghiệm cuối cùng, dùng mạng củacô để khảo nghiệm.
Nếu như… anh vẫn còn là Simon, nhất định sẽ không giết cô.Vậy cũng chứng minh được, tất cả sự tồn tại của Allen đều là giả dối, Tạ Hàm nhấtđịnh sẽ không chút do dự kich nổ bom!
Sau khi suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân hậu quả, sống lưng GiảnDao lại toát mồ hôi lạnh.
Nếu như đây chính là cái bẫy của hắn, tại sao lại nói vớicô?
Đúng vậy, nói với cô rồi thì đã sao? Tạ Hàm căn bản không cógì phải lo sợ. Bởi vì chỉ cần Bạc Cận Ngôn bước vào chỗ này, muốn một người chếthay hai người đều chết, căn bản không có lựa chọn nào khác!
Hơn nữa, dựa vào tính cách của Bạc Cận Ngôn, anh đã có thểchết vì những người xa lạ không liên quan, thì sao có thể giết cô được?
Lòng Giản Dao cứ thế mà trùng xuống, cả người phát lạnh,ngón tay dường như cũng trở nên cứng ngắc.
Tạ Hàm muốn nhìn thấy chính là phản ứng lo sợ đến phát runkhông ngừng này của cô. Hắn gần như vui sướng than thở một tiếng: “Oh my God,tôi thật sự rất thích biểu tình hiện giờ của cô, rất sợ hãi phải không? Bạnthân yêu à, không cần quá đau buồn. Chết chỉ là chuyện trong chớp mắt, rất ngắnngủi, rất đau khổ, cũng rất vui vẻ. Cô và tôi đã ở chung với nhau bao nhiêungày rồi, tôi cũng rất thích cô. Hiện giờ, tôi cho cô có thể chết đi bằng mộtphương thức đáng giá như thế này, cô nên cảm thấy vui mừng, rất vui mừng mớiđúng.”
Tiếng bước chân của Tạ Hàm lại tiến vào trong bóng tối lần nữa,đó cũng là lần cuối cùng. Giản Dao yên lặng nhìn về phía trước hư vô, nước mắtcuối cùng cũng rơi xuống từng giọt lớn.
Ở trên mặt đất nơi cô nhìn không tới cũng không nghe được, mộtchiếc xe thương vụ chống đạn màu đen, phóng ra ngoài từ trong garage với tốc độcực nhanh, chạy qua đường cao tốc thẳng tắp của trấn nhỏ, tiến thẳng về hướngtây, xuyên qua ranh giới của bang, băng qua cánh đồng trống, cuối cùng, chạy đếnmột thị trấn nhỏ hẻo lánh hơn.
Xuyên qua con đường rừng phía sau lưng thị trấn nhỏ, là mộtbình nguyên xanh ngát rộng lớn. Một tòa trang viên trắng tinh đứng sừng sững ởđó.
Xe của Tạ Hàm chạy dọc theo con đường nhỏ phía trước trangviên. Lưới sắt cao áp cao đến mấy mét, bảo vệ dày đặc xung quanh trang viên. Cửasắt từ từ mở ra, hai người cảnh vệ vác súng trên vai bước tới: “Tiên sinh, ngàiđã trở về.”
Tạ Hàm khẽ cười, đẩy cửa xuống xe: “Hôm nay sẽ có một ngườibạn đến đây, cảnh giới an toàn cấp một.”
“Dạ.”
Sau khi hạ mệnh lệnh xong, Tạ Hàm lại thong thả bước dọctheo con đường mòn của vườn hoa, tiến vào trang viên. Dọc đường, đi qua vài lầugác, mấy tay súng máy và bắn tỉa ở trên đầu đều dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắnđã quay trở về.
Tạ Hàm cứ đi thẳng vào nơi sâu nhất trong trang viên, dọctheo hành lang vắng vẻ dài đằng đẳng, đi đến một gian phòng ở tận cùng, vượtqua mấy lớp cửa chống đạn dày đến mấy centimét. Cuối cùng, hắn đi vào một cănphòng sách.
Đây là một căn phòng kín mít, trên tường treo đầy những bứctranh xinh đẹp, trừu tượng, dữ tợn. Trong tủ xếp đầy súng ống, còn có chai chailọ lọ xếp lung tung đầy trong đó, bên trong ngâm các bộ phận cơ thể người.
Tạ Hàm ngồi vào trước bàn, mở máy tính trước mặt ra.
Màn hình sáng lên, trên đó chính là hình ảnh nhà kho dưới đất.Ở trung tâm có một vùng ánh sáng, Giản Dao vẫn bị treo ở tại chỗ như cũ, xem ravẫn nhỏ bé nhưng không mất đi sự mềm mại. Chỉ là lúc này gương mặt cô tái nhợt,hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng sau khi hắn rời khỏi, cô đã tuyệt vọng khóc lóc.
Khóe miệng Tạ Hàm khẽ cong lên, bưng cốc cà phê trên bàn uốngmột ngụm, ngón tay lại khẽ gõ lên bàn phím.
“Tút tút tút…” Miệng hắn khẽ mô phỏng âm thanh tiếng điệnlưu nối thông, đồng thời lúc này, trong màn hình, một dãy các bóng đèn chiếutrong nhà kho lại cùng lúc sáng lên. Nguyên cả nhà kho nhất thời sáng trưng nhưmột tinh cầu chói mắt. Giản Dao gần như lập tức nghiêng đầu nhắm mắt, tránh khỏiánh sáng lóa mắt đó.
Hắn nhịn không được bật cười, cầm lấy cái micro ở trên bàn:“Hi, Jenny, tôi về tới nhà rồi. Cô cảm thấy thế nào?”
Trong nhà kho.
Giản Dao nhắm mắt một lúc rồi mới mở mắt ra, thích ứng vớiánh sáng chói lóa. Nghe thấy giọng nói của Tạ Hàm đột nhiên vang lên, rõ ràngnhư đang ở bên cạnh mình, khiến lòng cô rung thật mạnh.
Ngước mắt nhìn cẩn thận, từ từ, cô phát hiện ở các góc trêntrần nhà cao cao đều có lắp đặt các camera, ống kính tối tăm, giống như đôi mắtkhiến người ta sợ hãi của Tạ Hàm. Ở trong đó có một cái máy khuếch âm nhỏ xíu.
“Anh ấy còn bao lâu nữa mới tới?” Giọng nói khàn khàn của GiảnDao khẽ hỏi. Không biết cái micro truyền âm được thiết kế ở đâu trong nhà khonày, nhưng cô khẳng định, một chút âm thanh khe khẽ trong này đều sẽ rơi vàođôi tai cẩn thận của hắn.
Quả nhiên, giọng nói trong trẻo của Tạ Hàm lại truyền đến mộtlần nữa: “Sắp rồi.”
Giản Dao không nói tiếp, Tạ Hàm dường như cũng không có hứngthú nói chuyện. Trong nhà kho sáng như ban ngày, vắng lặng như tờ. Chỉ thỉnhthoảng nghe thấy tiếng Tạ Hàm ngâm nga truyền đến.
Giản Dao trước giờ chưa từng nghiêm túc nghe xem hắn ngâmnga cái gì. Hiện giờ, trong cả cái địa ngục khủng bố này, chỉ còn lại tiếng củahắn. Chăm chú lắng nghe, thì ra hắn đang hát một ca khúc cũ quen thuộc, ‘Sao mộtthiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi’.
“How could an angel break my heart? Why didn’t he catch myfalling star……”
(Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi? Tại saoanh không đón lấy vì sao đang rơi của tôi…)
Giản Dao ở trong tiếng hát thấp thoáng của hắn, có chút thấtthần nhìn chằm chằm phía trước, nơi Bạc Cận Ngôn có thể xuất hiện.
Sao một thiên thần có thể làm tan vỡ trái tim tôi?
Cận Ngôn, sao em có thể để anh chết đi?
…
Xin hãy giết chết em, rồi tiếp tục sống.
Cuối cùng, sau một khoảng tĩnh lặng lâu dài, cô nghe thấy ởphía trước, từ rất xa, ở nơi ánh đèn không thể chiếu tới, ‘cạch’ một tiếng, cửabị đẩy ra. Sau đó, tiếng bước chân đều đều, mạnh mẽ và quen thuộc, từng bướctruyền tới.
Hốc mắt Giản Dao dần ẩm ướt. Đây là một loại cảm giác vôcùng phức tạp: đau khổ, bi thương, hạnh phúc, tê dại, đều đang pha trộn tronglòng cô, trong tầng tầng tình ý sâu không thấy đáy này.
Từ từ, người đó bước ra từ trong bóng đêm. Thân hình cao lớntuấn dật, đội một cái mũ dày, che hơn nửa khuôn mặt. Lòng Giản Dao, dường nhưcũng từ từ thắt chặt, thắt chặt theo đường nét thân hình đang hiện lên của anh.
Anh cuối cùng cũng đi đến dưới ánh đèn, gỡ mũ xuống, ngẩng đầunhìn cô từ phía xa xa.
Thế giới của Giản Dao, ngưng đọng ngay tại thời khắc này.
Thời gian, không gian, tiếng động, ánh sáng… đều trở thànhnhững bóng dáng hư vô. Chỉ có người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, cuối cùngcũng xuất hiện trước mặt cô.
Anh mặc một cái áo khoác lớn màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ,không thắt cà vạt, thân hình cao lớn thon gầy. Ánh đèn bao trùm lên mái tóc đenvà gương mặt anh, đôi mắt thon dài bướng bỉnh đó đang nhìn cô. Đồng tử rõ ràngđen nhánh như mực, lại khiến người ta cảm thấy ánh mắt anh lãnh đạm vô cùng.
Không chút độ ấm, cũng không chút tình ý nào.
Giản Dao: “Cận Ngôn, có bom.”
Xin anh, nhất định phải có lựa chọn thích đáng.
Em đã không oán không hối gì nữa. Có thể gặp anh một lần, emthật sự đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, vừa nói xong, có hai tiếng cườiđồng thời vang lên.
Một là của Tạ Hàm trong máy phóng thanh không biết cách đóbao xa, còn một là của Bạc Cận Ngôn ở trước mặt cô.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi đi về phía cô, gương mặt anh tuấnhiện lên ý cười xa lạ không kiềm chế được, đôi mắt càng tràn đầy vẻ trào phúngvà đạm mạc.
“Bệnh đa nghi.” Ánh mắt anh nhìn Giản Dao, nhưng lại nóichuyện với Tạ Hàm.
Giọng nói của Tạ Hàm lập tức truyền tới, ý cười nồng đậm: “Lầnđầu gặp mặt, tôi đã tặng anh một phần lễ vật lớn như vậy, có phải anh cũng nênbày tỏ chút thành ý không?”
Bạc Cận Ngôn đứng ở chỗ cách Giản Dao khoảng hai ba bước,ánh mắt lạnh băng, nhưng dường như thấp thoáng mang theo hứng thú, lướt quathân thể bị trói buộc của cô.
“Rất công bằng.” Anh nói với Tạ Hàm: “Giết cô ta rồi chúngta sẽ gặp mặt ở đâu?”
Tạ Hàm: “Tôi sẽ nói cho anh biết địa điểm.”
“Ok.” Ánh mắt Bạc Cận Ngôn lưu chuyển, lại rơi xuống trênngười cô.
Giản Dao ngây ngốc nhìn anh.
Khoảng cách gần như vậy, cô gần như có thể ngửi thấy hơi thởnam tính quen thuộc trên người anh, gương mặt tuấn tú và đôi mắt kiêu ngạo.Nhưng lại hoàn toàn khác với anh trước đây. Giọng nói khàn khàn thoáng mangtheo sự tàn ác đó, tương tự như Tommy máu lạnh, cũng tương tự với đôi mắt thâmtrầm chơi đùa với thế gian nhưng không cho phép đến gần thân cận của Tạ Hàm…
“A…” Cô khẽ thở gấp một tiếng, bởi vì Bạc Cận Ngôn độtnhiên giơ tay nắm lấy cằm cô. Sức lực mạnh bất ngờ, nhất thời khiến cô đaunhói.
Mà anh cũng không chút tiếc thương, thậm chí trong ánh mắtlướt qua một tia sáng hưng phấn nào đó. Gương mặt thanh nhã càng lộ ra mấy phầncay nghiệt, lực ngón tay cũng mạnh thêm, móng tay găm vào trong da thịt cô.
Cự ly gần như vậy, nhìn thấy được từng biểu tình nhỏ bé nhất,trong đầu Giản Dao thoáng chốc như mộng mị.
Một ý nghĩ cô trước sau vẫn không tin, sống chết đè nén độtnhiên lại xông lên đầu.
Không thể nào… lẽ nào anh thật sự… thật sự…
Trở thành Allen rồi?
Bạc Cận Ngôn của cô, Simon của cô, thật sự đã trầm luân vàotrong bóng tối vô cùng vô tận? Không thể gặp lại, không thể yêu nhau nữa rồisao?
Cô sắp phải chết trong cùng một đôi tay, chết trong cùng mộtcơ thể nhưng linh hồn tội ác bất đồng ở trước mặt sao?
Không! Cận Ngôn, Cận Ngôn!
Cô gần như bất giác mở miệng, thoáng chốc liền cắn lấy ngóntay anh, cắn thật mạnh, mùi máu tươi nháy mắt tràn đầy khoang miệng cô. Gương mặtanh tuấn của người đàn ông nháy mắt càng thêm âm trầm, anh túm lấy tóc dài sauót cô, khiến cô đau đớn vô cùng lại không thể động đậy.
Nước mắt Giản Dao đã rơi đầy mặt, sống chết nhìn anh chằm chằm.
Nhưng trên gương mặt anh, trước sau vẫn không có chút chầnchờ hay thương tiếc nào, ngược lại sự tàn bạo trong mắt càng gia tăng.
“Ha… người phụ nữ của Simon.” Anh dùng một giọng nói âm trầmlên tiếng: “Vẫn chưa nếm thử mùi vị của cô mà đã giết cô rồi thì thật đáng tiếc.”Vừa nói xong, anh liền lôi một cây súng từ trong túi ra, nòng súng vừa đen vừacứng, đặt ở trên huyệt thái dương của cô.
Toàn thân Giản Dao khẽ run lên, thân hình đang ở trong lònganh bị kéo chặt giống như một con cá sắp chết vì thiếu dưỡng khí. Nhưng anh lạithong thả cười, từ từ cúi đầu về phía cô, giọng nói trầm thấp âm u vang lên bêntai cô: “Bảo bối, đừng sợ, sẽ kết thúc rất nhanh thôi.”
Cả người Giản Dao lại mềm nhũn ra, từ từ nhắm mắt lại. Hơithở của anh phun lên gò má cô, cô thậm chí còn nghe thấy âm thanh anh mở chốtan toàn trên súng.
Vĩnh biệt, Cận Ngôn. Vĩnh biệt, mẹ.
Hôm nay em chết ở chỗ này.
Vĩnh viễn không cần tỉnh lại, vĩnh viễn không còn nhìn thấyanh nữa, vĩnh viễn… cũng sẽ không quên anh.
Ở bên ngoài nhà nho, trong mật thất của trang viên cách đó mấytrăm kilômét, Tạ Hàm đang nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong màn hình, chỉ cảm thấymáu huyết toàn thân dường như đang sôi trào lên.
Hắn chờ đợi, vô cùng vui sướng và kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi một Allen hoàn toàn, triệt để, không chút tỳ vết điđến bên cạnh hắn!
Chính vào lúc này, lại thấy Bạc Cận Ngôn đột nhiên cúi đầu,cắn lên môi Giản Dao.
Tạ Hàm khẽ giật mình, chợt cười lên!
Bởi vì biểu tình của Bạc Cận Ngôn tràn đầy du͙c vọng ác liệt,nụ hôn này rất hung tàn và thô bạo, môi Giản Dao nháy mắt bị cắn chảy máu. Biểutình của Giản Dao rất sinh động rất đáng thương, sự tuyệt vọng, bi ai, phẫn nộtrên mặt cô càng tăng thêm.
Allen cực kỳ khát vọng chà đạp Giản Dao, suy nghĩ này hắn cóthể hiểu được. Nếu không phải là bây giờ muốn cô gái này trở thành một biểu tượngcuối cùng để bọn họ đạt thành liên minh thì hắn cũng không ngại để Allen đùa chếtcô ta.
Hiện tại, cứ để cho anh ta làm cho đỡ nghiện đi.
Trong màn hình, Giản Dao bị cưỡng hôn, đã hoàn toàn khôngcòn sức lực để vùng vẫy nữa, mặc kệ tên đàn ông này điên cuồng vô tình giày xéomôi lưỡi của mình. Nụ hôn này hoàn toàn khác với Bạc Cận Ngôn trước đây, kịchliệt hung mãnh vô cùng, đầu lưỡi của anh giống như rắn độc công kich cô, thậmchí cắn cả đầu lưỡi cô, mang theo cảm giác đau đớn khát máu. Một cánh tay cũnglưu động một cách tùy ý hèn hạ trên cơ thể cô….
Đột nhiên, một cảm giác giống như đã từng quen biết đột nhiênnảy lên trong lòng…
Bạc Cận Ngôn… Simon, đã từng hôn cô như vậy.
Đó là lúc nào?
Là lúc ở trong ngôi biệt thự ven biển của Lận Y Dương, anhvà cô thảo luận, có thể từ trong nụ hôn phân biệt được sự khác nhau của một ngườihay không. Lúc đó anh đã mô phỏng một người khác, hôn cô rất hung tàn như thếnày.
Sau đó thì sao?
Sau đó lúc đầu lưỡi của anh rút lui, vẫn giống như lúc bìnhthường, bất giác từ dưới lướt lên trên, câu lấy đầu lưỡi của cô khẽ liếm mộtcái. Còn thảo luận của bọn họ, cũng vì một động tác nhỏ theo thói quen đó, mà kếtthúc với thắng lợi thuộc về cô.
Kết luận của bọn họ là, từ một nụ hôn, cũng có thể thật sựphán đoán được có phải là cùng một người hay không.
…
Giản Dao thoáng giật mình, ý thức gần như sắp sụp đổ bất chợthồi phục sự sáng suốt; nỗi tuyệt vọng và bi ai đau đớn khôn cùng bị lý trí đènén. Nụ hôn sắp đến khúc cuối thì trái tim cô cũng đã bắt đầu buộc chặt trướcgiờ chưa từng có.
Anh lại cắn cô một cái, chỉ khiến cô đau đến mức toàn thânrun rẩy.
Anh hung hăng mút lấy đầu lưỡi của cô, dường như tràn đầy du͙cvọng trắng trợn.
Sau đó, cuối cùng anh cũng lưu luyến buông đầu lưỡi của côra, từ từ rút lui ra ngoài.
Đầu lưỡi của anh sắp rời khỏi khoang miệng cô…
Đột nhiên, anh khựng lại, vừa kiên định vừa cực kỳ dịu dàng,từ dưới lên trên khẽ liếm đầu lưỡi của cô một cái.
…
Cùng một hôm, năm tiếng đồng hồ trước đó, ở trong bệnh viện.
Phó Tử Ngộ chỉ miễn cưỡng hồi phục được một chút. Nhưng màhôm nay, anh căn bản không cách nào ngủ yên trên giường bệnh của mình. Anh tìmmột viên thanh tra đến, dùng xe lăn đẩy anh đi đến phòng bệnh của An Nham.
Trước cửa có mấy viên cảnh sát đang canh giữ, cửa phòng bệnhđóng chặt, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong. Viên thanh tra đẩy anh đivào trong, vừa nhìn vào đã thấy drap giường bệnh được xếp rất chỉnh tề nhưng lạikhông một bóng người.
Đi tiếp vào trong, xuyên qua cửa an toàn rộng mở trong sánglà một căn phòng làm việc rất lớn. Hơn mười mấy chuyên gia IT đang ngồi trướcmáy tính, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình. An Nham mặc một bộ đồ bệnhnhân ngồi dẫn đầu, sắc mặt chăm chú bình tĩnh, không có chút bệnh tật nào.
Phó Tử Ngộ im lặng ngồi một bên, không dám làm phiền bọn họ.
Lúc này một viên thanh tra bên cạnh nhìn màn hình một cái,nhịn không được than thở ra tiếng: “Nói thật nha, cuộc vượt ngục mấy hôm trước,lên kế hoạch thật sự là hoàn mỹ vô cùng. Giáo sư Bạc hoàn toàn có tiềm chất trởthành một cao thủ tội phạm.”
Cả đám người đều khẽ cười, Phó Tử Ngộ lại đáp: “Cậu ấy mãimãi cũng không trở thành một cao thủ tội phạm được.”
Viên thanh tra lúc trước hơi giật mình, gật đầu nói: “Anhnói cũng đúng. Một trận chiến hỏa lực khí thế như vậy, lại tính toán vô cùng tỉmỉ, không có một người thương vong. Phải gọi anh ấy là chuyên gia cứu vớt, chứkhông phải cao thủ tội phạm.”
Bởi vì lời của anh ta, tất cả mọi người đều nhớ đến hình ảnhcông kich trên bãi đất trống hôm đó, không tự chủ được có chút cảm khái, đều trởnên yên tĩnh.
Nhưng trước giờ trong đầu An Nham chỉ nghĩ đến số liệu dấuhiệu, phá lệ lại nhớ đến một chuyện khác.
Anh ta nhớ đến một ngày nào đó trước đây, lúc nói chuyện vớiPhó Tử Ngộ, vô tình nói đến hôm anh ấy vừa mới tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật,nói điện thoại với Bạc Cận Ngôn.
“Lúc đó tại sao anh lại khóc?” An Nham hỏi. Anh ta cũngkhông để ý nhân tình thế thái gì cả, cũng không để ý đến việc sẽ chạm đến vếtthương của người khác. Nghi vấn này vẫn luôn ở trong lòng anh ta, anh ta cóchút suy đoán không chắc chắn, cho nên liền hỏi trực tiếp.
Phó Tử Ngộ im lặng một lúc, mới trả lời: “Bởi vì lúc đó, tôinghe thấy giọng nói của người gọi là ‘Allen’.”
Lần trước Phó Tử Ngộ nghe thấy giọng nói này là vào lúc nào?
Lúc được cứu ra khỏi hầm giam của tên biến thái ăn thịt người‘hoa tươi’, Bạc Cận Ngôn đang gặp nguy hiểm tính mạng, trải qua vô số ngày cấpcứu mới tỉnh lại, chính là giọng nói này.
“Giọng của cậu tại sao lại…” Lúc đó Phó Tử Ngộ đã hỏi.
Bạc Cận Ngôn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Tommy rời đi mấyngày, tôi bị sốt cao, sốt hỏng cả giọng.”Là cổ họng bị sốt đến hỏng triệt để, bị cảm, nhiễm trùng,khàn giọng, đau nhức… Vì thế dứt khoát tương kế tựu kế, thi triển kế hoạch đãdự tính từ lâu, giả làm nhân cách thứ hai, từng bước cẩn mật… Nhưng sau khiđược an toàn rồi, thanh đới của anh cũng đối mặt với khả năng bị mất tiếngnghiêm trọng, bác sĩ khó khăn lắm mới giúp anh hồi phục lại, có điều giọng nóivà Bạc Cận Ngôn đã từng hoàn hảo vô khuyết đã có sự thay đổi.
Chỉ là Giản Dao, vẫn không biết mà thôi. Bạc Cận Ngôn sao cóthể để cô biết, căn bản không cần phải khiến cô đau lòng.
Lần này, lúc Phó Tử Ngộ nhận được điện thoại của anh, giọngnói đã giống Allen đến bảy tám phần.
Phó Tử Ngộ lập tức hiểu được, mấy ngày mất đi người yêu, anhkhóa mình ở trong phòng, dùng một phương pháp nào đó phá hoại giọng nói củamình lần nữa.
Mà tri kỷ như Phó Tử Ngộ, lập tức có thể đoán ra được kế hoạchcủa anh, ngụy trang thành Allen, tiếp cận Tạ Hàm, thân bại danh liệt, đẩy mìnhvào nguy hiểm… Từ đó về sau là một con đường nguy hiểm vô cùng có khả năng sẽphá hủy một đời của anh.
Phó Tử Ngộ biết, anh vẫn thường làm những chuyện mạo hiểmnhư vậy.
Nhưng mà giây phút đó, khi nghe thấy giọng nói khàn khàn đãlâu không gặp, anh lại không ngăn được nước mắt của mình. Bởi vì điều anh nghethấy, rõ ràng là một tình yêu cố chấp, trầm mặc, trọn vẹn của người bạn thân củamình, của một người đàn ông cô độc ngạo mạn đối với một cô gái.
…
Lúc này, Phó Tử Ngộ mới lên tiếng hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”
An Nham quay đầu nhìn anh, trầm giọng trả lời: “Tất cả vẫnđang tiến hành theo kế hoạch. Hai người bọn họ sẽ trở về bình an không sứt mẻgì, rất nhanh thôi.”