Nàng muốn hai vạn lượng, hắn đưa cho nàng là được rồi, cho dù nàng muốn ở Tầm Hoan Lâu cả đời, cũng không liên quan gì đến hắn, hắn vốn không muốn nhìn đến nàng, nhưng… Hắn rốt cuộc hạ thánh chỉ đem nàng gọi trở về làm cái gì?
Hoàng Phủ Tấn cau mày chặt lại, trong mắt mang theo vài phần ảo não.
Hôn quân sao lại thế này a, tại sao lại không nói lời nào, luôn cau mày.
Tiểu Thiên không tình nguyện đứng ở tại chỗ, kỳ thật nàng hiện tại thật sự rất không muốn ở lại đây để chịu đựng cùng hôn quân này, nhưng lại cũng không dám lập tức rời khỏi, nhìn khuôn mặt hắn âm tình bất định như thế này, nói không chừng hắn mất hứng sẽ chém đầu của nàng cũng nên.
Một hồi lâu, Tiểu Thiên không còn kiềm chế được nữa nhẹ giọng mở miệng nói: “Hoàng Thượng?”
Bị Thanh âm của Tiểu Thiên làm cho hồi hồn, trên mặt Hoàng Phủ Tấn hiện lên một tia mất tự nhiên thật nhỏ, “Chuyện gì?”
Hắn lạnh lùng mở miệng nói.
Ông nội ngươi á, còn hỏi nàng chuyện gì? Là nàng nên hỏi hắn mới đúng. Thật sự không hiểu nổi người nầy, người gì mà kì lạ!
“Ta… Ta có thể đi được không?” Tiểu Thiên thật cẩn thận mở miệng hỏi.
Nàng vẫn còn hai vạn lượng bạc ở Tầm Hoan lâu a, tuy rằng này tiền không phải của nàng, bất quá hiện tại hôn quân đã biết, nói cách khác, nàng hiện tại nếu không quay về Tầm Hoan lâu không phải uổng phí quá sao?
“Như thế nào? Còn muốn đến Tầm Hoan lâu sao?” Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
“Khụ khụ…” Tiểu Thiên bị lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm sặc, hoàng đế này đích thực đủ khủng bố, ngay cả trong lòng người khác nghĩ cái gì hắn đều rõ như vậy ràng.
“Phải” Tiểu Thiên thành thật nhẹ gật đầu, cùng lúc đó, nàng nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống lần thứ hai.
“Dù… Dù sao nói như thế nào ta cũng đã bỏ ra hai vạn lượng bạc, ta chỉ không muốn lãng phí thôi.” Thấy sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống, Tiểu Thiên không tình nguyện mở miệng nói.
Mà lời của nàng lại làm cho cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa tăng lên, nữ nhân chết tiệt này không nhắc tới thì thôi, nàng còn dám nhắc đến hai vạn lượng bạc đó sao.
“Niếp Tiểu Thiên, đó là tiền của trẫm!” Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng mở miệng nói.