“Ha hả
” nghe Như Mộng như thế khoa trương khen mình như thế, Tiểu Thiên xấu hổ sờ sờ cái ót, cười nói: “Cô nương quá khen. Nếu không phải cô nương có dung mạo xinh đẹp như hoa như nguyệt, làm cho tâm hồn ta xao động mới ngâm một bài thơ hay như thế.” Nói xong, còn ra vẻ ái muội nhìn Như Mộng liếc mắt một cái. Ha ha
Thì ra nữ nhi thường thích cảm giác như vậy, khó trách nhiều nam nhân nguyện ý đem tiền tới chốn thanh lâu này để hoang phí .
Tiểu lí công tử, thực xin lỗi, tạm thời cho ngươi mượn chút thi phú của ta để trêu mỹ nữ. Tiểu Thiên ở trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu.
Nhìn ngoài cửa liếc mắt một cái, Tiểu Thiên cau mày, tự nói đứng lên, “Đoá Nhi sao đến giờ vẫn chưa trở về ? Không phải là lão thái thái không để cho ta đi.” Hay là nói, đã bị tên tên hôn quân hẹp hòi quỷ quái kia bắt được rồi? Nàng ở trong lòng bỏ thêm một câu.
Đúng lúc này, Như Mộng nghe thấy Mộng Yên Các đang xôn xao không biết có chuyện gì.
Hai người cảm giác thấy có chút kỳ quái, liền nghe được giọng nói thái giám vang to lên trong Mộng Yên Các, “Lí Tầm Hoan tiếp chỉ!”
Tiếp chỉ? Trong đầu Tiểu Thiên hiện lên một tia nghi hoặc.
Cái… Cái gì? Vừa rồi thái giám gọi nàng cái gì? Lí… Lí Tầm Hoan?
Tiểu Thiên cả kinh đang ngồi trên ghế vội đứng lên.
Thánh chỉ này rõ ràng là tên hôn quân kia hạ chỉ, Lí Tầm Hoan cũng là tên nàng tự đặt cho nàng vào thời điểm hiện nay, hôn quân làm sao biết được? Lại làm sao có thể nói nàng tên Lí Tầm Hoan chính xác tên để tiếp chỉ?
Sao lại như thế này? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vào thời điểm nàng chinh phục Như Mộng, tên hôn quân kia cũng ở đó!
Nghĩ vậy, Tiểu Thiên không tự chủ được trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Công… Công tử, tiếp chỉ .” Như Mộng thấy Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, nhịn không được đẩy đẩy thúc du͙c nàng tiếp chỉ.
“Gì, gì.” Tiểu Thiên giương mắt, lúc này, Phúc Quý đã xuất hiện ở cửa Mộng Yên Các.
Di? Tên thái giám này không phải tiểu thái giám lúc nàng bị đánh đứng bên cạnh tên hôn quân đó sao? Xong rồi, thánh chỉ này không hiểu tại sao lại càng ngày càng làm cho nàng cảm thấy được giống bùa đòi mạng nàng vậy?
“Lí thiếu gia, tiếp chỉ đi.” Phúc Quý ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiểu Thiên một cái, trong mắt mơ hồ mang theo một tia đồng tình.
Tuy rằng không biết trong thánh chỉ của Hoàng Phủ Tấn có ý tứ gì, Tiểu Thiên cũng chỉ hảo tương kế tựu kế, kiên trì quỳ xuống tiếp chỉ .
“Vạn tuế vạn tuế hoàng thượng vạn vạn tuế!” Học trong TV bộ dáng tiếp chỉ, Tiểu Thiên tiếp thánh chỉ liền quỳ xuống.