Sau khi Tiểu Thiên nói xong, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng trở nên khó coi, dường như ngay lúc này ai chọc vào hắn nhất định sẽ không được toàn mạng, mà Đoạn Ngự đúng bên cạnh thì lại ngày càng vui vẻ, đôi khi, hắn thực muốn cười ra tiếng, nhưng vì còn ngại ngần ngưòi bên cạnh, hoàng đế lão đại lúc nào cũng có thể phát hoả, đành phải nghẹn lại trong họng, nhưng hoàng hậu này thật sự rất khôi hài , làm cho hắn nghẹn cười đến mức đau quá khổ a.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn đang đứng bên người liếc mắt một cái, trong mắt Đoạn Ngự chợt hiện lên một chữ thảm, đêm nay không biết người nào đó còn có thể toàn mạng không. Đoạn Ngự nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
HIV? Hoa liễu? Nữ nhân chết tiệt này lại nguyền rủa hắn? Tuy rằng hắn không biết HIV là cái gì, nhưng cũng chắc đến tám chín phần đó không phải là cái gì tốt đẹp, nàng muốn hắn bị HIV, hoa liễu ? Muốn nguyền rủa hắn đoản mệnh ? Nữ nhân chết tiệt này, hắn còn chưa lấy được đầu của nàng, tuyệt đối sẽ không đoản mệnh! Nàng nói chính mình không khuynh quốc cũng coi như khuynh thành, nói hắn sẽ vì nàng mà thú tính nổi lên? Nàng nghĩ ánh mắt hắn mù rồi sao? Sẽ đối với nàng, một dâm phụ nổi lên thú tính?
Tốt, hiện tại ở ngoài cung, hắn nhịn! Trở về hắn nhất định thu thập nữ nhân dám nguyền rủa hắn đây!
“Ai nha, tiểu thư, người không cần luôn nguyền rủa Hoàng Thượng như vậy, vạn nhất bị Hoàng Thượng nghe được, khẳng định sẽ bị chém đầu a.” Đoá nhi thật cẩn thận nhắc nhở nàng.
“Ngươi thật sự là buồn lo vô cớ, chúng ta nói chuyện nhỏ giọng như vậy, những người chung quanh đây đều không nghe được, hôn quân hiện tại ở trong cung, làm sao hắn có thể nghe đựoc, tai hắn có thể thính như vậy sao? Cho dù có, cũng không thể đùng một cái đem ta đi xử tử a.” Tiểu Thiên tức giận liếc Đoá nhi một cái.
Đoạn Ngự là thật sự đã không thể nhịn được, hắn đã sớm vì nhịn cười mà đau khổ rồi.