Thì ra nàng chính là hoàng hậu trong truyền thuyết. Xem ra có việc vui rồi. Đoạn Ngự nghĩ như vậy , ý cười trong mắt càng sâu, hắn đang định gặp hoàng hậu, thật không ngờ vừa ra cung liền đụng phải, có ý tứ.
Đoạn Ngự khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo một tia giảo hoạt.
Tấn, thực xin lỗi , vốn muốn cho ngươi ra cung giải sầu, không nghĩ tới lại cho ngươi đụng tới hoàng hậu , chuyện này cũng không nên trách ta.
Thật vui a, chưa từng gặp được sự tình đùa tốt như vậy.
Tươi cười trong mắt Đoạn Ngự cùng lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Tấn hình thành thế đối lập.
Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Tiểu Thiên cách đó không xa: Ăn uống mua sắm, là hắn bao toàn bộ? Thực sự tưởng bở!!!! Nữ nhân chết tiệt này, hắn cưới nàng, nàng lại cho hắn cắm sừng, nhưng khẩu khí lại nghe như là trách hắn cưới nàng, dường như hắn còn không xứng đáng cưới nàng, chẳng những cùng nam nhân thông đồng, nàng còn chạy tới kỹ viện bao hoa khôi?
Nàng thực nghĩ đến Hoàng tổ mẫu có thể bảo vệ được nàng sao?
“Tiểu thư…” Đoá nhi đang muốn nói, lại bị tú bà kia cắt ngang .
“Ai da , vị công tử này ra tay thực hào phóng, xem ra là không có mấy đại gia có thể ra giá như công tử, xin hỏi công tử ngài xưng hô như thế nào?” Tú bà đến bên người Tiểu Thiên, cao hứng cười toe tóe.
“Ách… Tại hạ Lí Tầm Hoan!” Trong đầu Tiểu Thiên đột nhiên hiện lên tên này.
Ừm, không tồi, theo Tầm Hoan lâu tên còn rất xứng.
“Lí Tầm Hoan? Ha hả ~~ Tên rất hay, tên công tử thật hay.” Tú bà dường như vươn ngón tay cái vuốt mông ngựa .
“Ha hả, đó là .” Tiểu Thiên cây quạt phe phẩy trong tay, cười đến vẻ mặt cứng ngắc.
Tuy rằng vuốt mông ngựa không phạm pháp, nhưng cách tú bà này vỗ mông ngựa cũng thật là…
“Phốc ——” Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là nhịn không được bật cười, liếc nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái xem thường.
“Lí Tầm Hoan? Nàng gọi là Lì Tầm Hoan?” Đoạn Ngự chỉ vào Tiểu Thiên bật cười.
Trời ạ, hoàng hậu này rất khôi hài , ngay cả cái tên đều đặt tốt như vậy.
“Đừng cười !” Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, tầm mắt hướng về của phương hướng Tiểu Thiên.
Lí Tầm Hoan? Tên nữ nhân chết tiệt này nghĩ ra, nhưng thật ra tiêu sái, dùng tiền hắn đến”Phiêu kĩ” , còn lấy cái tên như vậy làm cho người ta ý nghĩ kỳ quái. Trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện lên ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới – Tươi cười.