Thiên Thiên cùng Tấn nhi thật vất vả mới ở chung một chỗ, đợi đến khổ tận cam lai rồi, ngàn vạn lần không thể lại xảy ra chuyện gì a.
“Hoàng… Hoàng tổ mẫu, tại sao Thiên Thiên sanh con lâu như vậy?” Nắm tay Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương toát ra mồ hôi lạnh.
“Ta… Ta…” Bị Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, vốn là khẩn trương, Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm tay chân luống cuống, nàng liên tục không ngừng kéo Lạc Thủy qua một bên, “… Lạc Thủy, con nói đi, tại sao có thể như vậy? Con mau nói cho ta biết…”
“A?” Lạc Thủy nhìn trước mắt hai cặp mắt mong đợi nhìn mình chằm chằm, mắt của nàng hiện vài đường hắc tuyến, bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà toát mồ hôi lạnh.
Chuyện này hoàng thượng không biết coi như xong, Thái Hoàng Thái Hậu đã sanh tiên hoàng a, sao lại cũng không biết, không biết coi như xong, còn hỏi nàng? Nàng là một khuê nữ chưa chồnglàm sao biết chuyện này a.
“Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện này… Lạc Thủy cũng không biết a.”
” Con cũng không biết?”
“Ngươi cũng không biết?”
Hoàng Phủ Tấn cùng Thái Hoàng Thái Hậu đồng thời hỏi.
Lạc Thủy mồ hôi lạnh bốc lên lợi hại hơn chút, vẻ mặt bọn họ như thế là sao a, cái gì gọi là nàng cũng không biết? Nàng làm sao có thể biết những thứ này nha.
Xem ra hai người kia thật là khẩn trương đến ngớ ngẩn, Lạc Thủy nghĩ như vậy ở trong lòng.
Trong lúc mọi người đều bối rối đến không biết phải làm sao, bên trong truyền đến tiếng khóc, chỉ từ thanh âm này, đã đủ nghe ra đứa nhỏ này trưởng thành, khẳng định không đơn giản.
Hoàng Phủ Tấn nghe tiếng khóc này mà ngây ngẩn cả người, trong mắt bởi vì kich động mà phiếm lệ quang.
“Sinh… Sinh ra rồi?”
“Đúng vậy a, hoàng thượng, Thiên Thiên sinh, Thiên Thiên sinh rồi!” Lạc Thủy cũng cao hứng nhảy lên.
“Lạc Thủy, vậy là… Ai gia thành bà cố rồi?” Thái Hoàng Thái Hậu không dám tin nắm tay Lạc Thủy, hai tay một mực càng không ngừng run rẩy, vốn tưởng rằng mình sẽ bởi vì nội thương khó trị rời đi sớm một chút, không nghĩ tới bây giờ còn có thể lên làm bà cố.