“Thế nào?” Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn không vui, cắt đứt lời nói tiếp theo của Phúc Quý…, “Chuyện riêng của Trẫm từ bao giờ đến phiên bọn họ quản?” Giọng nói của hắn bỗng cao lên lạ thường, bởi vì trong lòng đột nhiên đau, hắn lại ho khan, “Khụ khụ… Khụ khụ…”
“Hoàng thượng…”
“Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, khụ khụ… Trẫm… Khụ khụ… Đời này cũng sẽ không… Khụ khụ… Cũng sẽ không gặp mặt… Ngoại trừ Thiên Thiên ra… Khụ khụ… Trẫm cũng sẽ không động đến bất kỳ nữ nhân nào khác!” Hoàng Phủ Tấn ho đến khổ cực, mặt cũng đỏ lên, có lẽ là bởi vì trong lòng vẫn không có cách nào khép lại nỗi đau, khi hắn nhắc tới Tiểu Thiên, lại càng thêm ho khan.
“Hoàng thượng, ngài uống ngụm nước trước đi.” Thấy Hoàng Phủ Tấn khó thở như vậy, Phúc Quý cũng không dám nói cái gì nữa, lập tức rót chén nước cho Hoàng Phủ Tấn.
Hoàng Phủ Tấn nhận lấy, uống một hớp, bởi vì không ngừng ho khan, nước trào ra cái ly, vẩy vào người hắn.
“Khụ khụ…”
“Hoàng thượng, nô tài đi lấy y phục cho ngài đổi đi!”
“Không cần… Khụ khụ… Ngươi đi xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh một lát, khụ khụ…”
“Hoàng thượng…” Nhìn Hoàng Phủ Tấn ho khan phải khó thở như vậy, Phúc Quý không yên tâm rời đi.
“Đi ra… Khụ khụ… Đi ra ngoài!”
“Dạ, dạ, nô tài cáo lui!” Không cưỡng được Hoàng Phủ Tấn, bất đắc dĩ, Phúc Quý không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi.
Cửa ngự thư phòng, Tiểu Thiên đã sớm lệ rơi đầy mặt, nàng nghe được Hoàng Phủ Tấn nói câu nói kia, hắn nói hắn đời này trừ nàng ra, sẽ không gặp mặt bất kỳ nữ nhân nào khác.
Lời nói như vậy lại từ một hoàng đế nói ra, thấy được phải là tình cảm sâu nặng mới có thể nói ra lời như vậy? Hắn là hoàng đế, hậu cung ba nghìn phi tần, hắn hoàn toàn không để ý, bởi vì nàng, hắn không hề vào hậu cung nữa, nếu như nàng không trở về cung như lời nói…, vậy về sau giang sơn này sẽ do người nào thừa kế? Hắn khổ cực cả đời nắm giữ giang sơn không phải là muốn chắp tay đưa cho người khác đấy chứ?