Thì ra quên hắn thật là khó!
Tất cả chẳng qua là nàng một bên tình nguyện, đến bây giờ nàng mới biết, không nhắc tới hắn, không phải là đã quên hắn, mà là sợ nhớ lại về hắn mà thôi.
Không nhìn khuôn mặt trong nháy mắt cứng đờ của Tiểu Thiên, Ám Dạ vẫn mở miệng, giọng mang theo chút cười giỡn: “Ừ, Hoàng Phủ Tấn đúng là mỹ nam trăm năm khó gặp, nếu hài tử giống hắn, tuyệt đối là thượng đẳng phẩm.”
“Phải … Đúng vậy a.” Miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhưng Ám Dạ vẫn nhìn ra được, mặc dù trên mặt Tiểu Thiên mang nét cười, nhưng mà khi hắn nhắc tới Hoàng Phủ Tấn thì hắn lại nhìn thấy trong mắt Tiểu Thiên chợt lóe đau đớn rồi biến mất.
Nhìn lúc này mi mắt Tiểu Thiên rũ xuống trong nháy mắt, lại còn mấy ngày nay nàng luôn ngơ ngác ngồi trên tảng đá lớn, Ám Dạ lại nhíu mày.
Suy tính liên tục, hắn hít sâu một hơi, quyết định sẽ làm một chuyện đúng đắn.
Giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, hắn cẩn thận mở miệng nói: “Thiên Thiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ừ? Chuyện gì a?”
Nhìn Ám Dạ đột nhiên nghiêm túc, tâm Tiểu Thiên không khỏi chùng xuống, một loại cảm giác đau lòng quấn quanh toàn than nàng.
“Thật ra thì… Thật ra thì Hoàng Phủ Tấn trước khi ngươi rời cung cũng đã biết được phương pháp ức chế độc Minh Hoa!” Ám Dạ nhìn vẻ mặt Tiểu Thiên, hắn thấy mặt nàng đột nhiên tái nhợt.
“Có… Có ý gì?” Trong lúc này, nàng bất chợt giống như hiểu ra điều gì đó, kết nối tất cả lại, lòng nàng thấy đau quá, nước mắt khẽ đảo quanh trong hốc mắt.
“Hắn biết, ức chế độc Minh Hoa, nhất định phải…” Nhíu mày, Ám Dạ đột nhiên cảm thấy nói cho Thiên Thiên biết rõ chân tướng, đối với nàng mà nói rất tàn nhẫn.
“Nhất định phải đoạn tuyệt tình cảm nam nữ?” Tiểu Thiên nói tiếp những lời này giúp Ám Dạ, nàng tựa hồ hiểu được mình đã bỏ lỡ những thứ gì.
“Ừ, không sai!” Ám Dạ gật đầu một cái, hắn thấy vẻ mặt Tiểu Thiên trong nháy mắt trở nên xanh mét, đôi môi không ngừng run rẩy, vẻ mặt giống như là rất khó tiếp nhận được sự thật như vậy, nước mắt càng không ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt.