Sợ đánh thức nàng, Hoàng Phủ Tấn nhẹ tay khẽ vuốt lên khuôn mặt gầy gò, trong mắt của hắn đều là đau lòng.
Đây tất cả đều là do hắn.
Nếu không phải bởi vì hắn, người Tịch Huyễn sẽ không bắt hoàng tổ mẫu để uy hiếρ hắn. Nếu không phải bởi vì hắn, Thiên Thiên như thế nào lại trúng Minh Hoa chi độc! Nếu không phải bởi vì hắn, Thiên Thiên sẽ không thống khổ như vậy! Sự tình như thế này tất cả đều là do hắn, đều là bởi vì hắn!
Nghĩ đến tất cả, Hoàng Phủ Tấn càng thêm tự trách, trong phổi một trận không thoải mái, hắn lần nữa ho khan một cái.
Hắn thấy Tiểu Thiên bỗng nhúc nhích, chân mày hơi nhíu lại.
Lo lắng Tiểu Thiên bị đánh thức, Hoàng Phủ Tấn giảm thấp thanh âm, cố nén tiếng ho khan.
Hắn không có cách nào ức chế ho khan, khó chịu đến mức phải khom người, lại lo lắng sẽ đánh thức Tiểu Thiên, hắn đứng lên từ trên giường, tính muốn đi ra cửa. Mới vừa đi mấy bước, liền bị một tiếng kêu sợ hãi dừng hắn lại.
“Tấn!” Tiểu Thiên chợt từ trên giường ngồi dậy, trong mắt mang theo nhàn nhạt hoảng sợ, vô thần nhìn về phía trước, lưng của nàng mang theo run rẩy, hô hấp bởi vì hoảng sợ lộ ra trong mắt kia mà có chút dồn dập.
Hoàng Phủ Tấn vì tiếng kêu của nàng mà dừng bước, hắn chợt quay đầu lại, hướng bên giường vọt tới.
“Thiên Thiên, thế nào? Thế nào?” Hoàng Phủ Tấn ngồi trước mặt Tiểu Thiên, nhìn hoảng sợ trong mắt nàng lộ ra rõ ràng , tâm Hoàng Phủ Tấn liền nhói lên.
“Tấn…” Nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Tấn, tầm mắt Tiểu Thiên không còn rống rỗng, chẳng qua là trong mắt vẫn còn tồn tại khủng hoảng kia, cũng không có vì vậy mà hít thở bình thường.
Mồ hôi lạnh ướt toàn thân của nàng.
Tầm mắt chậm rãi quay tới, khi nàng thấy khuôn mặt quen thuộc này xuất hiện ở trong mắt nàng, nước mắt của nàng không khống chế được trào ra khỏi hốc mắt.
Ánh mắt kia khiến hắn bận tâm!
“Tấn…” Từ trong miệng nàng nhẹ nhàng kêu tên Hoàng Phủ Tấn, có vẻ có chút thất hồn lạc phách.
“Thiên Thiên, ta ở đây, ta ở đây.” Nước mắt Tiểu Thiên thiêu đốt tâm của Hoàng Phủ Tấn, hắn đau lòng một tay ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực, hoảng sợ trong mắt nàng khiến hắn bận tâm.
Cái ôm ấm áp của Hoàng Phủ Tấn cũng làm lòng Tiểu Thiên vốn đang bất an lúc này buông lỏng xuống, hô hấp cũng từ từ bình phục lại. Nước mắt lần nữa tuôn ra nơi hốc mắt.
Hắn… Hắn không sao, hắn không sao rồi!
Tiểu Thiên ở trong lòng nhẹ nhàng nỉ non, mới vừa rồi đang ngủ, ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng Phủ Tấn vẫn khóa chặt trong mắt của nàng. Nàng nhìn hắn té xuống ở trước mặt nàng, đau như vậy, nhưng như vậy cũng không kéo hắn lên được. Trong mộng, nàng muốn đưa tay kéo hắn, lại phát hiện mình một chút khí lực cũng không có, dưới chân cũng không chút nào trụ nổi.
Nàng trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt nàng mà ngã xuống, nàng muốn gọi hắn thế nhưng thanh âm lại chôn ở nơi cổ họng, như thế nào cũng không phát ra được.
Chợt từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, nàng sợ đến mức cả người run lên. Cho đến khi thanh âm Hoàng Phủ Tấn ôn nhu vang lên ở bên tai nàng, hoảng sợ cùng bất an mới từ từ biến mất. Thanh âm căng thẳng hóa thành một giọt lại một giọt nước mắt ướt vai Hoàng Phủ Tấn.
“Thiên Thiên, ta ở đây, đừng sợ, ta ở đây.” Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Thiên, an ủi tâm tình bất an hoảng sợ của nàng.
Hắn không biết Tiểu Thiên trong mộng rốt cuộc đã gặp cái gì, chẳng qua là lúc nàng tỉnh lại, trong miệng kêu tên của hắn, khiến hắn kich động một lúc lâu. Ít nhất hắn biết trong lòng Thiên Thiên vẫn là quan tâm đến hắn, thấy hoảng sợ trong mắt nàng là bởi vì hắn mà xuất hiện, trong lòng hắn sẽ vui mừng không dứt, bởi vì chính mình có thể làm Tiểu Thiên an tâm mà thỏa mãn.
Một lúc lâu, Tiểu Thiên mới từ từ bình phục lại, chú ý tới mình đang bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, nàng trừ an tâm đồng thời lại thêm một phần đau lòng.
Không có phản ứng kịch liệt quá mức, nàng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn từ từ dời ra ngoài, giương mắt, nàng nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Hoàng Phủ Tấn.
“Thiên… Thiên Thiên…”
“Dạ đâu?” Nàng mở miệng lãnh đạm hỏi, nàng chỉ nhớ rõ mình lúc ấy đau bụng khó nhịn, bị Dạ ngăn huyệt đạo lại nên cái gì chuyện cũng không biết.