“Thiên Thiên!”
“Thiên Thiên!”
Hoàng Phủ Tấn cùng Ám Dạ đồng thời sợ hãi kêu lên, Hoàng Phủ Tấn đẩy Ám Dạ ra, ôm lấy Thiên Thiên, khẩn trương không biết phải làm sao!
Quên mất nên làm cái gì, hắn chỉ biết ôm Tiểu Thiên, gọi nàng, “Thiên Thiên, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi sao rồi, ngươi sao rồi, Thiên Thiên…..”
Ám Dạ bị Hoàng Phủ Tấn đẩy qua một bên khiến lòng có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thiên, hắn cũng không muốn so đo với Hoàng Phủ Tấn.
Lôi Hoàng Phủ Tấn ra khỏi người Tiểu Thiên, Ám Dạ không nói thêm gì, điểm vào huyệt Thiên Trung của Tiểu Thiên, để Tiểu Thiên tạm thời hôn mê bất tỉnh, hắn kéo Tiểu Thiên qua, chân mày cau lại.
Không chú ý đến hành động của Ám Dạ, thấy hắn vô lễ kéo mình ra, lại thấy hắn nắm tay Tiểu Thiên, cơn ghen trong lòng Hoàng Phủ Tấn đang bị đè nén lại bùng lên.
Níu lấy áo Ám Dạ, hắn mở miệng nói: “Ngươi làm cái gì ở đây? Nếu không muốn chết đừng đụng vàoThiên Thiên!”
Ám Dạ nghiêng đầu, tay vẫn khoác lên cổ tay của Tiểu Thiên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, lãnh đạm mở miệng nói: “Nếu như ngươi không muốn Thiên Thiên có chuyện, hãy bỏ tay của ngươi từ trên người ta ra đi.”
Nghe Ám Dạ nhắc tới Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn không tự chủ thả lỏng tay ra, lúc này hắn mới chú ý tới tay Ám Dạ vẫn đặt lên mạch của Tiểu Thiên, nhìn hắn thỉnh thoảng cau mày, tim của Hoàng Phủ Tấn liền thót lên tới cổ họng, trong mắt càng hiện đầy thần sắc khẩn trương.
Đợi đến khi Ám Dạ buông tay ra, Hoàng Phủ Tấn cũng không nhẫn nại được nữa, khẩn trương nhìn về phía Ám Dạ, hắn sốt ruột hỏi: “Như thế nào, Thiên Thiên thế nào?”
Sự khẩn trương trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ không cách nào bỏ qua, hắn biết Thiên Thiên bởi vì nam nhân này mà bị thương rất sâu, lúc này Hoàng Phủ Tấn thật khẩn trương muốn biết tình trạng của Thiên Thiên, giữa bọn họ rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân lại trở nên khổ sở như thế này?
Vẻ mặt của Hoàng Phủ Tấn khiến Ám Dạ nhíu mày, ” Độc Minh Hoa trên người nàng vẫn chưa hoàn toàn giải hết, hơn nữa đang có mang, thể chất của nàng rất kém!”