Tiến lên ôm lấy Tiểu Thiên, hắn thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, hắn cúi người xuống nhìn nàng, vẻ mặt cưng chiều cùng khóe môi nhếch lên nở nụ cười, “Chỉ cần nàng ở đây, cái gì ta cũng có thể không so đo!”
Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến Tiểu Thiên trong lòng chợt trùng xuống, nước mắt tuôn rơi, bụng lại đau nhức, ủy khuất mấy ngày nay cùng với đau đớn ở trong lòng lúc này không cách nào mà giấu kín, phát tiết ra ngoài.
Đưa tay nắm lấy y phục của Hoàng Phủ Tấn, nước mắt của nàng không chút kiêng kị tuôn rơi, “Tại sao ngươi lại cùng Lạc Thủy nói ra những lời đó, ngươi biết không? Những lời đó khiến cho lòng ta thật đau biết bao! Tại sao ngươi phải nói những lời đó! Tại sao! Tại sao! ! !”
Nàng kich động níu lấy áo Hoàng Phủ Tấn, muốn đem toàn bộ đau đớn trong lòng trong khoảng thời gian này phát tiết ra ngoài, bởi vì vô cùng kich động, bụng dưới càng thêm đau, “Ta… Ta…” Nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, rất muốn đem ủy khuất trong khoảng thời gian này nói ra, nhưng lại có một trận đau đớn ngăn cản khiến nàng không mở miệng được.
“Thiên Thiên, thật xin lỗi, Thiên Thiên, đều là ta không tốt, thật xin lỗi, nàng đừng kich động được không? Ta dẫn nàng đi khám đại phu được không?” Hoàng Phủ Tấn gấp đến mức rơi nước mắt, hắn rất sợ, hắn biết Thiên Thiên trúng độc Minh Hoa, hơn nữa nàng đang có man g, bụng dưới đau đến mức sắc mặt tái nhợt, hắn không biết nàng còn có thể chịu đựng thêm được hay không.
“Đại… Đại phu?” Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, nàng nhớ ra đội quan binh dũng mãnh doanh đang vây quanh Ám Dạ.
Nàng giùng giằng tránh cái ôm của Hoàng Phủ Tấn , “Ngươi… Ngươi để… Thả ta xuống.”
“Thiên Thiên, nàng đừng giận ta có được không? Đến lúc đó nàng muốn thế nào cũng được?” Trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện lên mấy phần thỉnh cầu, nhìn ra được hắn đang rất mệt mỏi, rất tiều tụy. Cầu xin trong mắt hắn mang theo nhàn nhạt tuyệt vọng lại xen lẫn áy náy, khiến cho Tiểu Thiên hơi đau lòng.