Mới nói ra hai chữ, lại giống như là mất hết khí lực toàn thân.
Hơn nửa tháng rồi, Thiên Thiên đã rời hắn đi hơn nửa tháng rồi, làm cho hắn phải nhớ thương, giờ đây đã xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn kich động nói không ra một câu.
“Thiên Thiên!” Kích động đi lên phía trước, một tay Hoàng Phủ Tấn ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực.
Nhiều ngày nhớ mong, nhiều ngày lo lắng hãi hùng vào lúc này không chút kiêng kỵ mà bộc lộ ra, “Thiên Thiên, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”
Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên rất chặt, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng dài, chỉ có lúc đem Tiểu Thiên ôm thật chặt, mới có thể để cho hắn cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Cái ôm trong ngực này khiến cho nàng ngay cả chết cũng thấy không sợ, nhưng cái ôm này lại làm cho nàng cảm thấy châm chọc cùng ghê tởm lạ thường, bởi vì —— đây tất cả cũng chỉ là giả.
‘Tấn, cho dù chết, ta cũng muốn chết ở bên cạnh chàng.’
Ngày đó Hoàng Phủ Tấn đã nói thoáng qua tai nàng. Trong mắt của nàng thoáng qua một tia khổ sở.
Thì ra mình là một người ngu ngốc, lúc ấy, nàng đã nói ra những lời này. Có thể trong lòng nghĩ hắn rằng đến chết tâm nàng vẫn còn hắn, không để cho hắn tĩnh tâm?
Tim lại một lần nữa co rút đau đớn mấy cái, nàng đưa tay, đem Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, nét mặt của nàng trở nên lãnh đạm lạ thường.
“Vị công tử này vội vàng quá.” Lông mày Tiểu Thiên nhíu lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn với ánh mắt kinh ngạc, dưới khăn che mặt, nàng lạnh nhạt, trong tròng mắt mang theo tia xa lạ.
“Thiên Thiên…” Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên cự tuyệt hắn, trong lòng Hoàng Phủ Tấn căng thẳng, bộ dạng lãnh đạm của Tiểu Thiên khiến trái tim hắn nhói lên.
“Công tử đối với người đàn bà nào cũng đều như vậy sao?” Tiểu Thiên mang theo vài phần châm chọc, khóe miệng cao ngạo nâng lên. Nàng không thể nào mất mặt với nam nhân trước mặt này, ngay cả điểm tự ái cuối cùng này cũng không còn.
“Thiên Thiên…” Hoàng Phủ Tấn tiến lên một bước, tay muốn kéo Tiểu Thiên lại, lại bị ánh mắt lạnh như băng của nàng làm cho hắn ngừng lại.
Chỉ thấy Tiểu Thiên lui về phía sau vài bước, thanh âm lạnh nhạt từ dưới khăn che mặt vang lên, “Đừng đụng vào ta!”
Lạnh như băng, quyết tâm đoạn tuyệt!