“Thiên Thiên, ngươi sợ hoàng đế?” Ám Dạ cúi đầu, nhìn sắc mặt Tiểu Thiên tái nhợt, nghẹ giọng hỏi.
Hắn để ý rằng khi hắn hỏi vấn đề này thì thân thể Tiểu Thiên chợt run rẩy, nàng rất sợ hắn nhắc tới hoàng đế.
Trong đầu hắn đột nhiên liên tưởng đến điều gì đó, sắc mặt của hắn trong nháy mắt chìm xuống , “Thiên Thiên, ngươi cùng hoàng đế có quan hệ gì?”
“Làm sao có thể, ta làm sao có thể cùng hoàng đế có quan hệ?” Vấn đề Ám Dạ nghi ngờ khiến Tiểu Thiên càng thêm lo lắng.
“Vậy tại sao khi ta nhắc tới hoàng đế ngươi lại biểu lộ như vậy?” Ám Dạ nhìn thẳng đôi mắt Tiểu Thiên, hỏi rõ nguyên nhân.
Đội quan binh dũng mãnh thật lâu không dám bắn tên, chỉ sợ là đang chờ hoàng đế ra lệnh, mà hoàng đế cho nên đến bây giờ còn chưa thấy hạ lệnh bắn tên, sợ rằng… Hắn đem tầm mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, đáy lòng mỉm cười, sợ rằng đó là do cùng Thiên Thiên có liên quan.
Nếu đội quan binh dũng mãnh ở Chiêu Lăng, sợ rằng hoàng đế cũng ở đây .
“Ta… Đó là… Đó là bởi vì Tấn… Tấn là hoàng đế, ta dĩ nhiên… Dĩ nhiên sợ hắn.” Vì những lời nói của Ám Dạ mà Tiểu Thiên thấy khẩn trương, lời nói không mạch lạc, không để ý rằng khi mình nhắc tới Hoàng Phủ Tấn đã sớm có thói quen gọi tên.
“Tấn?” Ám Dạ lại không thể nào mà bỏ sót điều này, điều này khiến hắn bận tâm, hắn đột nhiên nghĩ đến một điều quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này hắn đã quên mất, đó chính là thân phận của Tiểu Thiên.
Hắn nghĩ lại, trên người Tiểu Thiên có độc Minh Hoa, hơn nữa Hoàng Phủ Tấn lúc trước hạ hoàng bảng tìm đương kim hoàng hậu đang lưu lạc bên ngoài lại cũng bị trúng độc Minh Hoa, đem tất cả chuyện này kết hợp lại, trong nháy mắt Ám Dạ đã hiểu được phần nào.
Chợt giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt Ám Dạ xuất hiện một tia không dám tin, “Ngươi là hoàng hậu?”
“Không… Không phải vậy!” Lời của Ám Dạ đã sớm dọa cho Tiểu Thiên sợ đến luống cuống, nỗi sợ hãi, sự lo lắng trong lòng nàng đã chôn thật sâu dưới đáy lòng lại một lần nữa xông lên đầu.
“Chính thế! Ngươi là hoàng hậu!” Ám Dạ tim nẩy lên một cái, thấy vô cùng đau đớn.