Âm thanh trầm thấp, Ám Dạ đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến cho Tiểu Thiên vốn không quan tâm cũng phải ngẩng mặt lên.
“Uy, có phải ngươi nhận ra điều gì đó không?” Tiểu Thiên tâm trạng bất an, cau mày nhìn Ám Dạ nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi nhìn y phục trên người bọn họ xem!” Ám Dạ đưa tay chỉ đến chỗ quan binh, mở miệng nói.
Tiểu Thiên nhìn theo hướng chỉ của Ám Dạ. Y phục của quan binh thật ra không có đặc điểm gì lớn, chỉ có duy nhất một điểm khiến nàng thấy lạ. Đó là y phục của những quan binh bình thường ở chính giữa sẽ viết thật to chữ “Binh”, mà những quan binh trước mắt này …
Y phục trên người bọn họ lại viết chữ “Kiêu”.
Những thứ ở cổ đại này nàng không hiểu, nàng cũng không hiểu được sự khác biệt của 2 chữ “Binh” và chữ “Kiêu”. Nhưng nhìn vẻ mặt của Ám Dạ, nàng cũng đoán ra rằng, những quan binh có chữ “Kiêu” kia không dễ đối phó.
“Uy, những quan binh này khó đối phó?” Nghiêng đầu hỏi, nàng nhìn thấy Ám Dạ vẫn nhíu chặt chân mày, trong long nàng lại phát ra tín hiệu bất an mãnh liệt.
“Ừ!” Ám Dạ gật gật đầu, hắn có chút hối hận vì sự khinh địch của mình, vì thế nên đã mang theo Thiên Thiên tới đây. Bản thân hắn không quan trọng, nhưng hắn lo sợ Thiên Thiên sẽ bị thương, mà trong tiềm thức của hắn, hắn không hề mong Thiên Thiên sẽ bị thương dù chỉ là một chút xíu.
“Bọn họ là những người trong đội quan binh dũng mãnh!” Ám Dạ tiếp tục nói.
“Đội quan binh dũng mãnh?” Tiểu Thiên không hiểu quan binh dũng mãnh là cái gì, nhưng nàng biết, quan binh dũng mãnh đặc biệt rất khó đối phó.
Nhận thấy được sự khó hiểu của Tiểu Thiên, Ám Dạ giải thích: “Đội quan binh dũng mãnh là một binh lực lớn nhất của triều đình, đứng ở vị trí số 1, bình thường sẽ không xuất hiện, nhưng chỉ cần hoàng thượng gặp nguy hiểm, là sẽ ngay lập tức xuất động. Chẳng qua là … ” Nói đến đây, chân mày của Ám Dạ một lần nữa nhíu lại.
Triều đình?
Tiểu Thiên vì hai chữ này mà trong lòng không khỏi nhảy lên một cái, nhớ lại lúc trước ở Đoạn Tình cốc, bỗng nhien cảm thấy bất an!