Lời vừa buông xuống, đầu ngón tay của Ám Dạ từ trên lưng Tiểu Thiên nhanh chóng trợt xuống, một luồng sóng nhiệt mạnh mẽ bao quanh toàn thân của nàng, đau đến nàng toát ra mồ hôi lạnh, ngực nhói nhói. Cảm nhận thấy Ám Dạ ở sau lưng mình mạnh mẽ đẩy một chưởng, một luồng máu tươi nồng đậm từ trong miệng của nàng phun ra, đầu ngón tay mãnh khảnh khẽ rủ xuống hai bên người, sắc mặt nàng lúc này rất yếu ớt, từng giọt máu tím bầm nhỏ xuống từ đầu ngón tay. Từng giọt, từng giọt rơi xuống bên chân của nàng, những hoa cỏ sinh trưởng tươi tốt quanh chân nàng trong nháy mắt biến thành màu đen.
Một lúc lâu sau, Tiểu Thiên mới cảm giác được thân thể của mình không còn khó chịu như thế nữa, nàng khẽ nhướng mắt, thấy Ám Dạ mang theo nụ cười ôn hòa xuất hiện ở trước mắt nàng, dùng khăn trong tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán nàng, cười nói: “Hiện tại ta đã trả lời câu hỏi vừa rồi của ngươi rồi đó.”
Hành động mới vừa rồi của Ám Dạ đã làm ặt của Tiểu Thiên thoáng qua một tia không tự nhiên, trong đầu lần nữa thoáng qua nhu tình Hoàng Phủ Tấn đã từng có, lại làm cho trái tim của nàng căng thẳng lần nữa, nhưng bóng tối nàng quen thuộc cũng không tái xuất hiện.
“Được, ngươi cứ nói!”
Ám Dạ nhìn nàng, khẽ mỉm cười, “Cuộc sống của ngươi còn rất dài.”
“Chỉ… Chỉ như vậy?”
“Nếu không thì sao đây?” Ám Dạ nhướng mày lên nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Ừm, sau khi ta chữa khỏi cho ngươi, cũng không thể bảo đảm lúc ngươi đi trên đường có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, cho nên cuộc sống của ngươi có bao nhiêu, ta thật không có cách nào dự tính được.”
Thấy Ám Dạ trả lời như vậy làm cho trong mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần ánh sáng kich động, “Ngươi… Ý của ngươi là nói độc của ta… Thật sự đã giải xong rồi?”
Câu hỏi này của nàng làm cho Ám Dạ nhíu mày lần nữa, “Cô nương, trong cuộc đời của ta, chưa từng có ai dám hoài nghi y thuật của ta, ngươi là người thứ nhất, hơn nữa còn hoài nghi nhiều lần!”
“A, a, đúng… Thật xin lỗi, ta… Ta cái đó… Ta…” Tiểu Thiên cao hứng đến mức không thể nói mạch lạc thành lời. Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nàng thật sự không chết nữa, thì ra là cảm giác còn sống lại tốt như vậy!
Bộ dạng này của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ cảm thấy buồn cười, cong khóe miệng lên, “Ngươi đừng quá vui mừng, muốn hoàn toàn chữa khỏi, cũng cần một đoạn thời gian rất dài, đi theo ta đi.”