Nàng muốn bây giờ chính là tính mạng của hắn a, thế nhưng hắn lại vì hoàng hậu cũng sẽ không nhíu mày một chút nào, cứ đáp ứng cùng nàng đi như vậy.
Hắn là một vị đế vương, vì nữ nhân yêu mến, chẳng những vứt bỏ giang sơn, thậm chí ngay cả mạng của mình cũng có thể bỏ qua, đến lúc nào thì nàng cũng có thể chân chính gặp được một nam nhân như vậy, một nam nhân yêu nàng đến như vậy!
Trong mắt của nàng ngấn lệ, lần nữa nhìn về phía Đoạn Ngự, ở trong mắt của hắn, trừ tức giận, trừ thất vọng, cái gì nàng cũng không thấy được.
Nàng cười chua xót, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng của nàng treo một nụ cười khổ, “Có nam nhân như ngài vậy, cho dù hoàng hậu có chết, hoặc nàng ấy thật sự sống không tới nửa tháng, cả đời này cũng đáng.”
Ngoài cửa, thân ảnh vẫn đứng không dám lên tiếng, lúc này đang lã chã rơi lệ, nàng không bước vào, nhưng bên trong ngự thư phòng, nàng đã nghe được tất cả.
Thì ra là Tấn đã biết nàng không sống được đến nửa tháng, khó trách mấy ngày nay nàng luôn thấy hắn mặt ủ mày chau, nàng cho là hắn là bởi vì không tìm được Ám Dạ mới có thể như vậy, thì ra là, hắn một mực vẫn cố gượng cười vui để khích lệ nàng.
“Tên ngu ngốc này!” Tiểu Thiên tựa vào cửa ngự thư phòng , nước mắt thấm ướt áo nàng .
Như Mộng nói đúng, cho dù nàng thật sự sống không tới nửa tháng, cả đời này của nàng có một nam nhân vì nàng mà không để ý tánh mạng như vậy, cả đời này của nàng sống chỉ thế thôi cũng đáng.
Bên trong lần nữa truyền đến thanh âm lãnh đạm của Như Mộng, “Vậy xin hoàng thượng hãy theo ta đi thôi! Ngài yên tâm, giải dược ta nhất định sẽ cho người giao cho hoàng hậu!”
“Ngươi tốt nhất đừng lừa gạt trẫm!” Hoàng Phủ Tấn liếc Như Mộng một cái, nhấc chân lên, xoay người theo Như Mộng, hắn đi theo phía sau nàng.
“Tấn!” Đoạn Ngự đưa tay kéo hắn lại, trong mắt mang theo thỉnh cầu tuyệt vọng!
Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, mạnh mẽ kéo tay của Đoạn Ngự ra, khóe miệng của hắn nở nụ cười bình thản ung dung, hắn nhìn Đoạn Ngự, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh dị thường, “Ngự, trẫm thà phụ cả thiên hạ, tuyệt đối sẽ không phụ Thiên Thiên!” Những lời này của Hoàng Phủ Tấn đã làm cho Đoạn Ngự hoàn toàn ngây ngẩn cả người, một lúc lâu nói không ra lời.
Ngoài cửa, Tiểu Thiên bởi vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn, cười bình thản, cho dù, nụ cười này mang theo đau đớn cùng sanh ly tử biệt khó nén.
Phụ cả thiên hạ không phụ nàng!
Có một câu nói này của hắn, chết thì có gì đáng sợ! Chỉ cần một câu nói như vậy, nàng đã đủ rồi, thật đủ rồi!