“Hắn nói gì? ! ! !”
Bên trong ngự thư phòng, truyền đến âm thanh chiếc ly bị đánh nát, tiếng hô của Hoàng Phủ Tấn gần như giết người.
Bược chân của Tiểu Thiên ngừng lại ở cửa.
“Hắn… Hắn nói, muốn giải dược…, Hoàng hậu nương nương sẽ phải làm… Làm người của hắn!” Bên trong ngự thư phòng, thanh âm xa lạ truyền ra làm Tiểu Thiên có một chút căng thẳng.
Khóe miệng Tiểu Thiên cong lên rồi hạ xuống.
“Sài Hoán tên cẩu tặc kia buộc trẫm đạp bằng nước Tịch Huyễn của hắn sao?”
“Hoàng thượng, xin bớt giận. Sài… Sài Hoán nói, nếu như hoàng thượng thật muốn vì thế đạp bằng Tịch Huyễn, hắn cũng không quan tâm, dù sao đã có Hoàng hậu nương nương chôn theo!”
“Tên cẩu tặc đó!” Hoàng Phủ Tấn một cước đá ngả lăn chiếc ghế bên cạnh, trong mắt mặc dù mang theo lửa giận cùng sát khí thiêu đốt , nhưng bất đắc dĩ trong mắt lại làm cho Tiểu Thiên đứng ở cửa thu hết vào mắt.
Thu nhận điều này làm cho tâm tình nàng đè nén, nàng nhấc chân lên, nhảy đi vào.
“Tấn…”
“Thiên Thiên!” Thanh âm của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn chợt quay đầu lại, tức giận trên mặt lập tức ẩn trở về.
Hắn hướng về phía Tạ Hằng bên cạnh giơ tay lên, “Ngươi đi xuống trước đi.”
“Dạ, thần cáo lui!”
Đợi Tạ Hằng rời đi, Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, nhìn nàng ôn nhu hỏi: “Thiên Thiên, mấy ngày nay có thoải mái hay không ?”
“Không có… Không có a.” Nàng trả lời rất nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại rõ ràng có chút mất tự nhiên.
“Thiên Thiên!” Hoàng Phủ Tấn nắm tay của nàng, nhìn thẳng hai mắt của nàng, “Thiên Thiên, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được giải dược!”
“Ừ!” Gật đầu một cái, Tiểu Thiên không nói gì nữa, lẳng lặng tựa vào trong ngực hắn, trong vòng tay ấm áp này, nàng có thể dựa vào bao lâu, nàng có thể yêu bao lâu, đối với nam nhân như vậy?
Cùng lắm thì nửa tháng? Tại sao chỉ có thời gian nửa tháng? Chẳng lẽ lại không cho nàng thời gian nhiều một chút, đó có phải là thời gian quá lớn quá xa xỉ sao?
Cắn môi dưới, nàng khó khăn đè nén không để cho nước mắt mình chảy ra, nhưng lại khó có thể khống chế trào ra khỏi hốc mắt!