Những lời Tiểu Thiên vừa thốt ra khiến độ cong trên khóe miệng Hoàng Phủ Tấn càng gia tăng chút, lòng bàn chân càng thêm vội vã không thể chờ đợi.
Ôm nàng đi về hướng phòng ngủ, đưa chân đem cửa phòng đóng lại, hắn cúi người, đem Tiểu Thiên nhẹ nhàng đặt trên giường.
Khi hắn đưa tay cởi nút áo, Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì tựa như kéo tay Hoàng Phủ Tấn lại, trong mắt mang theo vài phần lo lắng, “Tấn, thương thế của chàng có thể… Có thể được sao?” Hỏi cái này, trên mặt Tiểu Thiên hiện lên một trận đỏ ửng.
“Không sao, chỉ cần ở cạnh Thiên Thiên, vết thương thì có là cái gì.” Vừa nói, cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại, ướt át kia, đem những nút cài từng bước từng bước cởi ra.
Lần này, Tiểu Thiên không ngăn lại hắn nữa, chẳng qua là đưa tay ôm cổ Hoàng Phủ Tấn, cố gắng đáp lại nụ hôn nồng cháy, “Thì ra là chàng là một hôn quân, chẳng những hay xỏ lá, còn là một tên lưu manh háo sắc!”
“Đúng, lưu manh, ta chỉ lưu manh với mình Thiên Thiên a!”
Trong màn lụa kia nồng chuyện mật ngữ, mỗi một tấc da đụng chạm, từng cái ôm hôn thâm tình đều mang theo một phần yêu say đắm.
Hoàng Phủ Tấn trả lời để cho Tiểu Thiên cười cong cả lông mày, hàm răng trắng cắn môi dưới, mang theo nhàn nhạt trêu đùa, “Ha ha ~~ ta cũng thích để cho Tấn lưu manh đùa bỡn!”
Vừa nói, nàng chủ động phối hợp động tác cùng Hoàng Phủ Tấn. Giờ khắc này, vô hạn xuân quang, ở trong màn lụa vô hạn phong tình.
Đột nhiên, trong đầu Tiểu Thiên lại một lần nữa thoáng qua những hình ảnh lẻ tẻ ngày đó ở Vũ Phượng Cung, hai người quấn quít ở chung một chỗ.
Bất quá, vào giờ phút này, lòng của nàng không khỏi cảm giác đau đớn, mà nam nhân cùng nàng quấn quít ở chung một chỗ kia mơ hồ luân khuếch cũng từ từ rõ ràng!
“Tấn! Là chàng!”
“Thiên Thiên, là nàng!”
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn trăm miệng một lời.
Không chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả Hoàng Phủ Tấn cũng thấy rõ đôi mắt ngày đó ở trong Vũ Phượng cung xuất hiện mang theo ánh mắt làm đau lòng người. Vào lúc này ánh mắt như vậy không thống khổ nữa, không hề khổ sở nữa. Tại sao trong đầu óc hắn lại có những hình ảnh lẻ tẻ như vậy, nhưng hắn làm thế nào cũng không thể nhớ ra.