Lời của Tiểu Dương Hi làm Hoàng Phủ Tấn tâm lạc một chút, nhìn về phía tiểu Dương Hi, hắn mới chú ý tới, đệ đệ của mình đối với mình lại sùng bái như thế, mỗi một câu”Hoàng huynh” cũng làm cho hắn kháng cự không được.
“Vậy thì nhanh một chút trở về đi, dân chúng vẫn còn chờ ngươi!” Hoàng Phủ Tấn mất tự nhiên nói, hắn không muốn nhìn thấy Tiểu Dương Hi cùng với vẻ sung bái trong mắt như thế.
“Ừ, hảo!” Tiểu Dương Hi gật đầu một cái, xoay người rời đi, hắn dường như lại không yên lòng xoay đầu lại nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ngươi phải chiếu cố hoàng huynh thật tốt a, chờ hắn thân thể tốt, mới có thể cùng ngươi sinh tiểu hài tử!” Nói xong, hắn cũng không chờ Tiểu Thiên trả lời, liền rời đi.
Những lời này của Tiểu Dương Hi làm Tiểu Thiên trên trán hiện lên vài tia hắc tuyến, tiểu tử này rốt cuộc là hài tử mười tuổi sao?
Thật không muốn, những lời này hắn nói ra làm cho nàng mất mặt nha.
Len lén nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn bên cạnh yên lặng không nói, nàng mới chú ý tới mắt Hoàng Phủ Tấn vẫn chăm chú vào cửa, ngẩn người, trong mắt mang theo tia mất mát.
Nhìn hắn, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, người này khẩu thị tâm phi, hắn không thể hảo hảo mà cùng thân đệ đệ của mình nói chuyện sao.
Rõ ràng không bỏ được người ta, còn cứng rắn đem người ta đuổi đi.
Mang theo mùi vị cười giỡn, Tiểu Thiên đến gần bên người Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: “Hoàng huynh, tiểu hoàng đế người ta đi cũng thật lâu.”
Thanh âm hài hước này của Tiểu Thiên kéo Hoàng Phủ Tấn từ suy nghĩ trở lại, mà nàng câu này”Hoàng huynh” lại làm cho Hoàng Phủ Tấn trên mặt hiện vẻ mất tự nhiên.
“Thiên Thiên, nàng làm gì lại gọi ta là hoàng huynh?” Hoàng Phủ Tấn khuôn mặt bất mãn, nhưng trong lòng, đối với câu “Hoàng huynh” này hảo lưu luyến, từ nắm đó đến nay, lại là lần đầu tiên có một đệ đệ như vậy gọi hắn, nhưng là hắn lại muốn trở lại quốc gia của mình, người làm Hạo Nguyệt hoàng đế, người làm Kim Lăng hoàng đế, từ đó sẽ không còn giao tình.