Lúc đến ngự hoa viên, mới nhìn thấy cô bé ngốc này té lăn trên đất, thân thể nhỏ bé co rúc trên mặt đất khóc thương tâm đến như vậy, bóng lưng nhỏ xinh run rẩy bất lực làm người ta đau lòng.
Tiểu Thiên chôn ở trên vai hắn gương mặt ngẩng lên từ trên người hắn, cặp mắt thủy chung vẫn hàm chứa nước mắt, thoáng một cái chớp mắt, nước mắt sẽ rơi ra khỏi hốc mắt, đôi môi vẫn luôn run rẩy mang theo nhàn nhạt tê dại, hai tay run run lau gương mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, nàng khó khăn mở miệng nói: “Ta… Ta chờ ngươi mạnh khỏe đã lâu, chờ… Chờ thật sự quá mệt mỏi mệt, ta…”
Lời của nàng bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn ngăn chận lại, không cần phải nói gì nữa, tất cả đều nhờ nụ hôn này nói thay những lời nói tận đáy lòng.
Hai tay hắn ôm lấy gương mặt mềm mại của Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn hôn rất nhẹ, rất nhu, lại tràn đầy thâm tình.
Một lúc lâu sau, hắn mới không đành lòng buông nàng ra, trên mặt Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, hô hấp bởi vì nụ hôn mới vừa rồi này mà trở nên có chút dồn dập.
Hoàng Phủ Tấn cúi người xuống, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt của Tiểu Thiên, nhìn về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Về sau không cho phép nàng khóc, biết không?”
“Vâng.” Nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên nặng nề gật đầu một cái, trong lòng âm thầm cảm kich đối với lão thiên, lão thiên rốt cục đã cho Tấn tỉnh.
“Mau đứng lên, đừng ngồi đó nữa, đứng lên nào.” Hoàng Phủ Tấn đứng dậy, đưa tay đem Tiểu Thiên kéo lên, vết thương bởi vì cử động nho nhỏ này làm đau đớn, làm cho hắn không tự chủ được khẽ nhíu mày.
“Thế nào? Có phải thương thế của chàng…”
“Không sao, đừng lo lắng!” Nhìn thấy nét hoảng sợ trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng trấn an nàng, hắn biết nàng sợ, cho nên hắn sẽ tận lực không biểu hiện ở trước mặt nàng, cho dù lúc này ngực của hắn đau rất lợi hại.