Nằm ở trên giường, ngón tay Hoàng Phủ Tấn khẽ bỗng nhúc nhích, vẻ mặt không còn mệt mỏi như lúc trước.
“Tỷ tỷ, ta đi về trước, mẫu hậu không thấy ta nhất định sẽ lại đi tìm a.”
“Ừ, được.” Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Tiểu Thiên gật đầu một cái.
Đợi sau khi tiểu Dương Hi đi, Tiểu Thiên ngồi vào bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, lau đi những giọt nước mắt, cúi người tiến tới bên tai Hoàng Phủ Tấn, nhẹ nhàng nói: “Tấn, ngươi nghe được không? Ta… Chúng ta còn chưa sinh hài tử. Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ngươi nhất định phải tỉnh lại a! Tấn, ta van cầu ngươi a! Tấn, ngươi nghe được Thiên Thiên nói chuyện không? Tấn…” thanh âm Tiểu Thiên càng phát ra nghẹn ngào, giọng nói cũng càng lúc càng kich động, từng giọt lệ nóng nhỏ xuống trên mặt Hoàng Phủ Tấn.
Đôi môi Hoàng Phủ Tấn hơi mấp máy, dáng vẻ giống như là muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có.
Thanh Âm cung ——
“Thái Hoàng Thái Hậu! Thái Hoàng Thái Hậu!” Nguyệt Khê tựa như điên chạy vào trong Thanh Âm cung, thị vệ cũng không hề kéo bà ta.
Bộ dạng bà ta khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở trong điện nhíu mày không vui.
“Ngươi vẫn chưa đi?” Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng liếc bà ta một cái, mở miệng nói.
“Thái Hoàng Thái Hậu, Hi nhi không thấy, con van cầu ngài, giúp con tìm Hi nhi một chút có được không? Ngài muốn trừng phạt con thế nào cũng được, chỉ cầu xin ngài giúp con tìm Hi nhi. Nguyệt Khê van xin ngài, Thái Hoàng Thái Hậu!” Nguyệt Khê quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, khóc đến cặp mắt sưng đỏ.
“Không thấy tiểu hoàng đế?” Thái Hoàng Thái Hậu có chút kinh ngạc, ở nơi này, tiểu hoàng đế làm sao vô duyên vô cớ không thấy.
“Vâng, con tìm hết cả Thanh Âm cung, tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy hắn.” Nguyệt Khê càng nói càng kich động, trong mắt từ từ xuất hiện thần sắc kinh hoàng, thân thể đều không ngừng run rẩy.