Vết thương của hắn bởi vì động tác này mà rách ra, không ngừng chảy máu .
“Tấn! Tấn!” Nhìn Hoàng Phủ Tấn mở mắt ra, Tiểu Thiên kich động không ngừng kêu lên của hắn, giọi vào mắt nàng là máu tươi dọa cho sợ đến mức tay chân luống cuống.
“Ngự y! Người đâu, mau truyền ngự y a!” Nàng tựa như hoàn toàn mất đi lý trí hướng về phía ngoài cửa hô, đôi môi không ngừng run rẩy, nước mắt một giọt lại một giọt nhỏ xuống trên tay Hoàng Phủ Tấn, “Tấn, ta van cầu ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện a, Tấn!”
“Tỷ tỷ, tỷ chớ khẩn trương, để cho ta!” Lúc này thanh âm non nớt vang lên, tiểu Dương Hi kia bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi mà cơ trí, tỉnh táo. So với Tiểu Thiên, hắn ngược lại có vẻ càng thêm bình tĩnh.
Kéo Tiểu Thiên ra, hắn đứng ở bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, đưa tay điểm vào huyệt vị trên ngực Hoàng Phủ Tấn, tốc độ nhanh khiến Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người. Đồng thời, vết thương không ngừng trào máu kia lúc này từ từ dừng lại.
Tiểu Dương Hi đem thân thể Hoàng Phủ Tấn từ từ để xuống, xoay người đối với Tiểu Thiên nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, máu của hoàng huynh đã ngừng chảy.”
“Hi… Hi nhi, ngươi…” Tiểu Thiên bị hành động của tiểu Dương Hi làm cả kinh nói không ra lời.
Nhìn thấu kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên, tiểu Dương Hi giải thích: “Đây là Ám Dạ sư phụ dạy ta. Bất quá sư phụ rời đi ta thật lâu, nếu sư phụ ở đây nhất định sẽ làm cho hoàng huynh lập tức tỉnh lại.” Nói đến đây khóe mắt tiểu Dương Hi rũ xuống.
Mặc dù Tiểu Thiên không biết Ám Dạ là ai, nhưng là nghe khẩu khí tiểu Dương Hi, nàng cũng đoán được Ám Dạ là người rất lợi hại.
Chẳng qua là hiện tại nàng có thể đi nơi nào tìm Ám Dạ đây? Hiện tại nàng chỉ hy vọng Tấn có thể mau sớm tỉnh lại là tốt.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn nằm trên giường cặp mắt lần nữa đóng chặt lại, hắn nhíu chặt mày, dáng vẻ thống khổ làm cho nước mắt Tiểu Thiên càng không ngừng tuôn rơi.
Chỉ nghe thanh âm non nớt lần nữa vang lên: “Tỷ tỷ, đừng xúc động quá. Hoàng huynh nhất định sẽ tỉnh lại. Hoàng huynh còn phải cùng tỷ sinh thật nhiều hài tử nữa.”