Chỉ nghe Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục nói: “Ai gia mặc dù rất giận bà ta, việc bà ta làm cũng là không thể tha thứ, nhưng nói cho cùng bà ta cũng là mẫu hậu của Tấn nhi còn có tiểu hoàng đế kia, tuổi nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, Ai gia thật đành lòng đem hắn đi chôn theo mẫu hậu hắn sao?”
“Không.” Nghe Thái Hoàng Thái Hậu hỏi như thế, Lạc Thủy liên tục không ngừng lắc đầu một cái.
“Vậy được rồi.” Thái Hoàng Thái Hậu cười cười, tiếp tục nói: “Cho nên Ai gia đối với bà ta như vậy, chính là muốn để cho bà ta nhớ cái dạy dỗ này, về phần chuyện mượn binh…”
Nhắc tới chuyện này, chân mày Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa nhíu lại, vẻ mặt thoạt nhìn tựa hồ thật khó xử.
Điểm này Lạc Thủy cũng đã nhìn ra, nàng không yên tâm mở miệng hỏi: “Trong lòng Ngài đang lo lắng gì sao?”
“Ừ.” Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu một cái, bất đắc dĩ thở dài, “Thật ra thì nhìn Tấn nhi nó ngoài mặt đối với Nguyệt Khê máu lạnh như vậy, tuyệt tình như vậy, thật ra thì Ai gia nhìn ra được, nó rất quan tâm mẫu hậu. Nó đối với Nguyệt Khê càng biểu hiện quyết tuyệt, càng minh chứng trong lòng nó đang suy nghĩ nhiều. Nó là cháu của Ai gia, Ai gia rất hiểu nó.”
“Cho nên Thái Hoàng Thái Hậu ngài lo lắng…”
“Thật ra thì Ai gia hy vọng Tấn nhi cho Hạo Nguyệt mượn binh, dù sao tiểu hoàng đế kia vẫn là đệ đệ của nó. Đối với Tấn nhi mà nói, cũng coi là một thân nhân. Ai gia không hy vọng nó thật sự sẽ mất đi hoàng đệ cùng mẫu hậu, nhưng phải ượn binh quả thật là khó. Ai gia cũng không muốn lấy thân phận Hoàng tổ mẫu để cho hắn xuất binh, con nói nên làm gì bây giờ?” Nói đến đây, chân mày Thái Hoàng Thái Hậu lại vô tình nhíu lại.
“Cái này…” Nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, Lạc Thủy cũng không nhịn được nhíu mày, nàng vẫn không hề nghĩ qua điểm này, nàng cho là hoàng thượng hận Nguyệt Khê Thái hậu, chỉ là hận mà thôi, cũng không hề nghĩ như vậy quá nhiều giống như Thái Hoàng Thái Hậu.
Xem ra, nàng quả thật rất không hiểu rõ hoàng thượng.
Sơ qua, nàng đưa mắt nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, mở miệng nói: “Những chuyện này vẫn nên chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi hãy nói, cũng không biết hoàng thượng lúc nào thì có thể tỉnh lại.”
“Đúng vậy.” Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu mang theo vài phần bất đắc dĩ.