“Mau!”
“Dạ,…”
Thái y không ngừng xem xét vết thương trên người Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên theo dõi hắn, trong mắt mang theo một tia khủng hoảng cực độ, chân của nàng đã đứng không vững, lảo đảo vài bước.
“Thiên… Thiên Thiên…Nàng đừng…Đừng sợ…” Vừa dứt lời trước mắt Hoàng Phủ Tấn tối sầm, ngất đi.
“Hoàng thượng!”
“Tấn!”
Tất cả mọi người đều lên tiếng kinh hô.
“Thái y, ngươi mau xem cho hoàng thượng đi, mau lên, ngươi mau lên, ngươi mau lên…” Tiểu Thiên kich động, không ngừng xô đẩy thái y, lòng bàn chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt thái y “Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu hắn, van cầu ngươi…” Trong lòng Tiểu Thiên chưa từng tuyệt vọng đến vậy, nàng học y nhiều năm như vậy, mặc dù đối với Trung y chỉ biết chút xíu, nhưng cũng nhìn ra được Hoàng Phủ Tấn bị thương rất nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Nàng sợ, chưa bao giờ sợ đến như vậy, nàng vẫn cho rằng mình rất sợ chết, nhưng bây giờ, nàng thà rằng người gặp chuyện không may chính là mình, mà không phải là Hoàng Phủ Tấn, trong giờ phút này nàng dường như đã giao trái tim của mình cho người nam nhân này.
“Nương…Nương nương, người mau đứng dậy đi, người đừng làm vi thần sợ…”Cái quỳ của Tiểu Thiên dọa cho thái y sợ đến tay chân luống cuống, không biết làm như thế nào cho phải.
Ngược lại, Đoạn Ngự vào lúc này bình tĩnh lạ thường “Thái y, ngươi không cần quan tâm đến việc này, mau một chút xem vết thương của hoàng thượng đi.”
“Tướng gia, vết thương của hoàng thượng đã được cầm máu, hiện tại chỉ có hồi cung, thần mới có thể làm bước trị liệu tiếp theo.” Thấy Đoạn Ngự lên tiếng, thái y cũng không dám chậm trễ,thành thật trả lời.
“Được, ta lập tức an bài hoàng thượng hồi cung!” Bỏ lại những lời này, Đoạn Ngự xoay người, cùng một thị vệ thống lĩnh nói mấy câu, liền có một đám hộ vệ hộ tống Hoàng Phủ Tấn hồi cung!
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn vừa mới rời đi,ánh mắt Đoạn Ngự trong nháy mắt xất hiện tia lạnh lẽo, hướng về phía tất cả thị vệ nói: “Đem tất cả mọi người ở đây bắt lại, nếu như có phản kháng, giết không tha!”
“Dạ, Tướng gia!”