Nàng sao lại ngốc như vậy, rõ ràng nghe thấy hắn nói khó khăn như vậy thì phải biết hắn bị thương mới đúng. Đúng là hoàng đế ngốc, tại sao không nói cho nàng, tại sao luôn nghĩ cho nàng, không để ý đến tính mạng mình lại đi che chở bảo vệ cho nàng.
“Tấn! Tấn!” Thanh âm khủng hoảng của Đoạn Ngự không ngừng vang lên bên tai nàng, nhưng nàng cũng không dám đi đến gần hắn, nàng sợ, sợ dáng vẻ bị thương của Hoàng Phủ Tấn xuất hiện trước mắt nàng, hai chân nàng run rẩy không dám bước lên phía trước!
“Thiên…Thiên Thiên! Bảo vệ…Bảo vệ Thiên Thiên!” Máu không ngừng tuôn ra trước ngưc của Hoàng Phủ Tấn, hướng về phía Đoạn Ngự nói, trong mắt mang theo một tia quyết định!
“Hoàng…Hoàng thượng!”Lần này Tiểu Thiên không thể chịu đựng nổi, chạy tới bên người Hoàng Phủ Tấn, đẩy một ít người chung quanh ra, tựa như phát điên ôm lấy Hoàng Phủ Tấn, nước mắt lại trào ra như suối “Tấn, ngươi không thể có chuyện, ngươi nói ngươi muốn yêu ta, ngươi đã nói ngươi không bao giờ buông tay ta ra một lần nữa, ngươi không thể có chuyện, ngươi không thể…” Thanh âm Tiểu Thiên run rẩy cùng với nội tâm thống khổ.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Tiểu Thiên, tâm của Hoàng Phủ Tấn cũng nhói lên, cầm lấy tay của Tiểu Thiên, lúc này như có thêm một cỗ lực lượng, trong mắt của hắn mang theo một tia kiên định “Thiên… Thiên Thiên, nàng…Nàng đừng sợ, trẫm đã từng nói phải yêu thương nàng nhiều hơn, trẫm không…Sẽ không để ình xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi…Ngươi nhất định phải nhớ những lời này,quân vô hí ngôn,ngươi nhất định không thể có chuyện!” Đôi môi Tiểu Thiên run rẩy, chung quanh tiếng đánh nhau kéo dài không ngừng.
“Ừ, trẫm…Trẫm bảo đảm!”Đoạn Ngự nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Phủ Tấn, hắn chưa từng nhìn thấy vị huynh đệ của mình đối với một nữ nhân động chân tình,càng không nghĩ đến, hắn sẽ yêu một nữ nhân mà ngay đến tính mạng mình cũng không cần, chẳng lẽ tình yêu có thể khiến cho con người ta vứt bỏ hết tất cả mọi thứ hay sao?
“Nương nương, hoàng thượng hiện tại rất nguy hiểm trước hết để cho ngự y xem một chút, tiếp tục như vậy nữa sợ rằng…”
“Được…Được, thái y đâu rồi, thái y đâu!!”Thanh âm Tiểu Thiên nghẹn ngào mang theo một tia kich động khó có thể ức chế, hướng về phía chung quanh hét lên.