Sơ qua, chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn để sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Thiên Thiên, nàng đợi ở nơi này, ta qua đó xem một chút.”
Vừa nói, liền đứng dậy, lại bị Tiểu Thiên giật mạnh tay.
“Ngươi điên rồi à, bên kia nhiều thị vệ như vậy, bảo ta chờ ngươi quay lại, làm sao ngươi có thể cứ như thế chứ?” Tiểu Thiên không vui nhíu mày, trong mắt khó nén thần sắc khẩn trương.
Mặc dù lúc này, Hoàng Phủ Tấn biết mình rất có thể nguy hiểm tới sinh mạng, nhưng nhìn thấy trong mắt Tiểu Thiên kia khó có thể che giấu sự khẩn trương, trong lòng của hắn vô cùng thoải mái.
Hắn tự tay vỗ vỗ đầu Tiểu Thiên, cho Tiểu Thiên một nụ cười an tâm, “Nàng quên sao, ta đáp ứng nàng sẽ không để ình có chuyện, nàng ở đây chờ ta.”
Nói xong, liền bỏ tay Tiểu Thiên đang nắm thật chặt tay của hắn ra.
“Nhưng ở cùng một ngày, ngươi lại nói với ta ngươi muốn buông tay, ngươi muốn bỏ rơi ta!” Thấy Hoàng Phủ Tấn cố ý muốn đi, Tiểu Thiên trong lòng quýnh lên, những suy nghĩ trong lòng bật thốt ra, thời điểm nàng nói ra được nước mắt của nàng cũng tràn đầy khóe mắt. Tưởng rằng mình thật có thể đem chuyện tình cảm nhìn rất phoáng khoáng, nếu hắn nói muốn buông tay, vậy thì nàng còn để ý làm gì, nàng còn có thể tiếp tục làm Niếp Tiểu Thiên, tiếp tục cuộc sống tiêu dao tự tại, nhưng là không nghĩ tới, mình trong tiềm thức hoàn toàn là không cách nào buông ra, thật ra thì nàng rất quan tâm, thật rất quan tâm, lời nói mà ngày đó Hoàng Phủ Tấn nói với nàng luôn làm nàng mơ hồ đau. Khi nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn nói ra suy nghĩ của mình, nàng mới ý thức tới tim của mình thì ra là còn có thể đau như vậy!
Hoàng Phủ Tấn là bởi vì lời của nàng mà dừng bước, xoay người, lại nhìn thấy lúc này Tiểu Thiên đã lệ rơi đầy mặt.
Trong mắt của hắn thoáng qua một tia áy náy, cùng rõ ràng đau lòng, “Thiên Thiên…”
Đang muốn mở miệng, hắn lần nữa bị thanh âm nghẹn ngào kia cắt đứt, “Làm sao ngươi có thể nói buông tay liền buông tay, làm sao ngươi có thể không cho ta một cơ hội giải thích? Làm sao ngươi có thể?…” Tiểu Thiên trong lời nói mang theo rõ ràng tố cáo, nhìn nàng khổ sở như vậy, tâm Hoàng Phủ Tấn nhói đau lên, đi lên trước, ôm lấy nàng vào trong ngực.