Mà đứng ở một bên, Phúc Quý thấy vẻ mặt này của Hoàng Phủ Tấn, sớm đã khẩn trương không biết làm sao, tâm lý càng thêm lo lắng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn.
Đầu tiên là theo Hoàng hậu nương nương náo loạn mâu thuẫn lớn như vậy, bây giờ ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng mất tích, những chuyện liên tiếp này nếu cứ tiếp tục xảy ra, hoàng thượng nhất định sẽ tức chết.
Nơm nớp lo sợ mà ngồi xổm xuống, hắn nhặt lên trang giấy bị Hoàng Phủ Tấn ném xuống trên mặt đất, hai tay run rẩy đem trang giấy nọ mở ra, văn tự bên trong cũng đồng thời làm cho Phúc Quý nhíu mày.
Tịch Huyễn văn?
Thích khách này vốn là người của Tịch Huyễn sao địa? Cái này cũng làm cho Phúc Quý tuyệt vọng theo, cả trong hoàng cung này ai sẽ hiểu Tịch Huyễn văn cho dù Thái Hoàng Thái Hậu mất tích có liên quan đến người của Tịch Huyễn quốc, nhưng những chữ viết trên này ai có thể hiểu chứ?
Ôi
vậy phải làm sao bây giờ đây?
Phúc Quý bất đắc dĩ mà phe phẩy đầu, cũng không dám nói lời nào.
Đột nhiên, hắn như là nghĩ đến cái gì, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhắc chân đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, đem tờ giấy đưa tới trước mặt hắn, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương biết xem thứ này.”
“Thiên Thiên?” Câu này của Phúc Quý nhắc tỉnh, làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm giác được đột nhiên bắt được hy vọng rồi, hắn thiếu chút nữa quên rồi, tên kia từ ngày đầu tiên lúc gặp mặt hoàng tổ mẫu, chính là dùng Tịch Huyễn văn nói chuyện, bây giờ, trên dưới cả hoàng cung này, cũng chỉ có Thiên Thiên có thể hiểu được trên này viết gì mà thôi.
Không thể quản giữa bọn họ đang có chuyện mâu thuẫn không thoải mái, bây giờ an nguy của hoàng tổ mẫu mới là trọng yếu nhất, càng huống chi, mâu thuẫn của hắn và Thiên Thiên, vốn không là chuyện gì lớn.
Nghĩ như vậy , hắn cầm lấy trang giấy trong tay, chạy vội ra ngự thư phòng.
Mà Tiểu Thiên bên này, mới vừa theo Nguyệt Nhi thủ bị thương ở vai phải, đang chuẩn bị chạy về hướng Vũ Phượng cung, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là chuyện Thái Hoàng Thái Hậu mất tích.
“Các nàng ta rốt cuộc mang hoàng tổ mẫu đi nơi nào? Mà mục đích các nàng ta mang đi hoàng tổ mẫu lại là cái gì?” Ôm vai phải, Tiểu Thiên cúi đầu đầu cau mày tự nói.
Đi chưa được mấy bước, liền đụng phải Hoàng Phủ Tấn đang đâm đầu chạy tới vốn định đi tìm nàng.