Từ lúc Tiểu Thiên giật mình, Nguyệt Nhi đã từ đại môn Vũ Phượng Cung ngoặt đi ra ngoài.
“Nguyệt Nhi, ngươi đứng lại!” Tiểu Thiên vừa nói vừa dùng Lăng Ba Vi Bộ đuổi theo.
Bởi vì ngày đó giao thủ, Tiểu Thiên cũng biết Nguyệt Nhi có khinh công không kém, muốn đuổi kịp nàng tuyệt không phải chuyện dễ, nhưng nàng còn là đem hết toàn lực đi theo sau lưng Nguyệt nhi, nàng hoài nghi Thái Hoàng Thái Hậu mất tích nhất định cùng Nguyệt nhi có liên quan.
“Nguyệt Nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!” Thật vất vả đuổi theo Nguyệt nhi, thanh âm Tiểu Thiên mang theo nhàn nhạt thở nhẹ.
Ngoài nàng dự liệu chính là vào lúc đó, Nguyệt Nhi quả thật ngừng lại.
Nét mặt của nàng ta thoạt nhìn rất trấn định, không hề có một tia thất kinh
Chỉ thấy nàng quay đầu lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt, lúc này Nguyệt Nhi thoạt nhìn càng giống như là một sát thủ máu lạnh đứng ở trước mặt Tiểu Thiên. Hai tay nàng vòng ngực nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt mang theo ý cười đắc ý, “Hoàng hậu nương nương, khinh công không tệ a.”
“Ngươi cũng không kém chứ sao.”Tiểu Thiên cười nhạt, hai người lúc này thoạt nhìn không hề giống là địch nhân, càng giống như là hai bằng hữu đang tán gẫu.
“Nô tỳ cám ơn Hoàng hậu nương nương khen ngợi.” Nguyệt Nhi mỉm cười nói vuốt cằm, làm ra bộ dáng nha hoàn.
“Không cần đa lễ.” Tiểu Thiên cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Không biết cô nương xưng hô như thế nào? Hay vẫn nói là Nguyệt Nhi sao?”
Nghe Tiểu Thiên hỏi như thế, lông mày Nguyệt Nhi nhảy lên, ngay sau đó cười một tiếng, “Nương nương tại sao lại nói thế?”
“A?” Tiểu Thiên khóe miệng khẽ câu, mặt mày nhảy lên, nhìn về phía Nguyệt nhi, “Xem ra Nguyệt nhi cô nương rất hiểu suy nghĩ của Bổn cung!”
“Đó là đương nhiên, Hoàng hậu nương nương, Nguyệt Nhi là trợ thủ tốt đây.” Nói đến đây, trong mắt Nguyệt Nhi không thiếu vẻ đắc ý.
Không sai, chính là người ở bên cạnh hoàng hậu trong miệng Như Mộng nói nàng an bài ngày đó.