“Nguy rồi, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cuộc ở đâu, đến bây giờ cũng không thấy xuất hiện?” Vũ Lạc Thủy ở cửa gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài điện.
Sáng sớm hôm nay đã nhìn thấy Thái Hoàng Thái Hậu rồi, bình thời, bọn cung nữ không có ai trông nom, Thái Hoàng Thái Hậu có lúc thường một mình tìm một chỗ an tĩnh mấy canh giờ, trước lúc mặt trời lặn trước nhất định sẽ trở về Thanh Âm cung, cho nên, hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu không có ở đây, nàng cũng không chú ý gì cả, cũng không hoài nghi gì, nàng cho là Thái Hoàng Thái Hậu lại đang ở nơi vắng vẻ nào rồi.
Nhưng bây giờ đã là Dậu rồi, Vũ Lạc Thủy không khỏi khẩn trương, cái này không giống tác phong của Thái Hoàng Thái Hậu a, phải biết, hoàng thượng là rất khẩn trương lão nhân gia người, nàng không thể nào ở trước mặt trời xuống núi còn không trở lại Thanh Âm cung, càng làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ chính là, Nguyệt Khê Thái hậu cùng tiểu hoàng đế cả ngày cũng không thấy, nàng hoài nghi Thái Hoàng Thái Hậu mất tích cùng Nguyệt Khê Thái hậu có quan hệ rất lớn.
“Có biết Thái Hoàng Thái Hậu đi đâu hay không?” Vũ Lạc Thủy nắm một cung nữ hỏi, mặc dù, nàng hiểu hỏi cũng sẽ không ra kết quả gì.
“Nô tỳ không biết!” Cung nữ mặt mờ mịt lắc đầu một cái.
Buông tay cung nữ tay ra, Vũ Lạc Thủy càng thêm khẩn trương, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Thái Hoàng Thái Hậu xảy ra chuyện gì, hoàng thượng không phải sẽ giết nàng chứ.
Thái Hoàng Thái Hậu, Lạc Thủy van xin ngài, mau trở về đi.
Vũ Lạc Thủy hai tay để trước ngực, không ngừng cầu nguyện, hi vọng Thái Hoàng Thái Hậu có thể xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng nàng càng ngày càng thất vọng, thậm chí là đến mức tuyệt vọng.
Giờ Dậu đã qua, giờ Tuất cũng đã qua hơn phân nửa, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không xuất hiện trong Thanh Âm, chán nản ngồi vào ghế, Vũ Lạc Thủy đã khẩn trương đến sắc mặt tái nhợt, lại mù quáng vành mắt.
“Không được, lần này nhất định phải nói cho hoàng thượng biết, để ngài đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu!” Quyết định, Vũ Lạc Thủy từ trên ghế đứng bật dậy, bước nhanh chạy về hướng ngự thư phòng.
Ngự thư phòng ——
“Cái gì? Cả ngày nay không thấy Hoàng tổ mẫu?” Hoàng Phủ Tấn từ long ỷ đứng lên, sắc mặt tái xanh, nhưng có thể nghe được, khẩu khí hắn rõ ràng mang theo ý tức giận.