“Ta nào dám để cho hoàng thượng thất vọng đâu, nhưng ta không muốn lại bị hoàng thượng ném vào trong lãnh cung.” Mặc dù trong lòng rất khó chịu, Tiểu Thiên vẫn quật cường nhìn lại Hoàng Phủ Tấn.
Lan Phi nhìn Hoàng Phủ Tấn cùng Tiểu Thiên, khẩu khí hai người nghe rất bình tĩnh, nhưng nàng ta cũng không đần, mùi thuốc súng ở giữa Đế – Hậu thật nồng, nàng ta cũng nghe được lúc này hoàng thượng rất tức giận.
Mặc dù trong lòng nàng ta nhìn có chút hả hê, nhưng khuôn mặt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng, nàng ta vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Cúi đầu, khóe miệng của nàng ta nâng lên tạo thành nụ cười. Lần này hoàng hậu còn không chết sao?
Nàng nhớ hoàng hậu đáng chết này ngày đó dám lừa hoàng thượng rồi bị ném vào lãnh cung.
Chỉ nghe Hoàng Phủ Tấn cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Hoàng hậu yên tâm đi, nếu hoàng hậu có thể hào phóng như vậy, trẫm sao có thể nhẫn tâm đem ngươi biếm lãnh cung chứ? Dưới gầm trời này, nữ nhân hào phóng giống như hoàng hậu đúng là rất khó tìm !”
“Cám ơn hoàng thượng khích lệ!” Tiểu Thiên khóe miệng thủy chung bình thản cười yếu ớt, “Vậy nô tì sẽ không quấy rầy hoàng thượng cùng Lan Phi phu thê ân ái rồi, nô tì cáo lui!”
Nàng xoay người, định rời đi.
“Đứng lại!” thanh âm lạnh như băng lần nữa vang lên, theo lời này âm rơi xuống, Hoàng Phủ Tấn một tay đưa, một tay kéo nàng vào trong ngực, vòng tay qua hông của nàng, ôm quá chặt chẽ , chặt đến để cho Tiểu Thiên không thở nổi.
“Ngươi…”
“Trẫm thấy hoàng hậu hào phóng như vậy, không biết nàng muốn báo đáp ra sao?” Hoàng Phủ Tấn tay chế trụ Tiểu Thiên, lực đạo trên tay kia bởi vì tức giận mà từ từ gia tăng, đau đến nỗi Tiểu Thiên nhíu mày.
“Không dám muốn hoàng thượng báo đáp, chỉ cần hoàng thượng ngài buông tay là tốt rồi!” Quật cường không chịu cùng Hoàng Phủ Tấn thỏa hiệp, trong mắt của nàng mơ hồ hàm chứa lệ quang.
” Nếu Trẫm nhất định phải báo đáp thì sao đây?” Ánh mắt lạnh lẻo, Hoàng Phủ Tấn nói thế đồng thời nụ hôn bá đạo cũng đi theo rơi xuống, ngay trước mặt Lan Phi, cứ như vậy không có dấu hiệu nào ngừng lại.