“Thần… Nô tì đa tạ hoàng thượng ưu ái.”
“Ái phi cần gì phải nói cảm ơn, ngươi cùng trẫm là phu thê mà.” Hoàng Phủ Tấn lúc nói lời này,tầm mắt quét qua Tiểu Thiên, thấy lúc nàng nghe được câu này mi mắt rũ xuống, tâm tình của hắn đột nhiên giãn ra , nhưng đồng thời vẫn là không yên lòng nhìn Tiểu Thiên một cái.
Hắn thấy được ánh mắt Tiểu Thiên mang theo tia bi thương, tim của hắn như có ai bóp nghẹt, có phải hắn có chút quá mức hay không? Hắn chỉ muốn trêu tức nàng mà thôi, chỉ là muốn để cho nàng biết, thật ra thì nàng là rất quan tâm hắn, không sai, hắn làm được, hắn đúng là thấy trong mắt nha đầu này có chút khổ sở, nhưng này chính là ngay cả hắn cũng đau lòng .
Hắn chợt cảm giác hắn đã sai rồi.
Không muốn diễn nữa, Hoàng Phủ Tấn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị thanh âm trầm thấp của Tiểu Thiên cắt đứt.
Chỉ thấy trong mắt nàng đã xóa sạch tâm tình bị thương, giương mắt đối với Hoàng Phủ Tấn hai người mở miệng nói: “Hoàng thượng cùng Lan Phi ở chỗ này phu thê ân ái, nô tì không thích hợp ở chỗ này quấy rầy hai vị rồi, nô tì cáo lui.” Nói xong, giận dỗi xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Hoàng Phủ Tấn giữ nàng lại, nhìn bộ dạng bất mãn này, hắn cuối cùng ôm một tia hi vọng mở miệng nói: “Ngươi thật không quan tâm trẫm cùng nữ nhân khác phu thê ân ái?”
Lời của Hoàng Phủ Tấn để trong mắt Tiểu Thiên một hồi chua xót, nàng không quan tâm? Nàng có thể không quan tâm sao? Nhưng là, nàng quan tâm thì có ích lợi gì?
Hất tay Hoàng Phủ Tấn, nàng đưa lưng về phía hắn, cười khẽ một tiếng, “Hoàng thượng nói lời này, ngài là hoàng thượng ân ái với ai đều là ngài định đoạt mà, như lời mà ngài nói…, có vẻ ta rất keo kiệt? Hoàng thượng ngài không phải khen ta là một hoàng hậu hào phóng sao? Ta hào phóng đến ngay cả Như Mộng cũng có thể cứng rắn kín đáo đưa cho ngài, như thế nào lại quan tâm hoàng thượng cùng ngài tiểu thiếρ vợ chồng ân ái đây. Hoàng thượng ngài nói đúng không?”
Tiểu Thiên lời của mang theo ý vị giận dỗi rõ ràng, lại làm ặt Hoàng Phủ Tấn lần nữa chìm xuống .